Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Giọng điệu của Hạ Thiên Khung cực kỳ phức tạp: “Bản cung nhận được tin tức từ mật thám, sở dĩ Lâm Bắc Phàm làm như vậy là để có thể tống hết bọn quyền quý vào nhà giam một cách công khai rồi tiến hành bóc lột!”
“Muốn không bị phạt hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Muốn ăn ở ổn thỏa hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Muốn giảm hình phạt hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Nói một cách khác, hắn đã khiêu chiến với kẻ quyền quý khắp thiên hạ bằng chính sức lực của mình! Thông qua bóc lột tiền tài của bọn họ để bảo vệ lợi ích của dân chúng, đồng thời cũng thu lợi về cho mình!”
“Ồ?”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
“Một kẻ có dũng khí như thế khiến bản cung bội phục vô cùng!”
“Thế nhưng nếu đổi là Đại Hạ chúng ta thì ai dám làm như thế?”
“Chuyện này…”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Không chỉ thừa tướng không dám làm mà ngay cả đương kim bệ hạ cũng không dám! Bởi lẽ nếu làm như vậy thì sẽ đắc tội quá nhiều người! Điều này bất lợi cho việc thống trị đất nước!
Dẫu có là người đứng đầu của một quốc gia thì khi đối mặt với một vấn đề nào đó vẫn có những lúc xử lý không được chu toàn!
“Lâm Bắc Phàm kia… tại sao lại dám làm như vậy nhỉ?”
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Bản cung cũng không hiểu, nhưng đúng là hắn đã làm vậy đấy, hiệu quả vô cùng rõ ràng! Không có tư pháp rõ ràng nghiêm minh thì triều đình không thể có được lòng tin của dân chúng, rất nhiều chuyện đều không thể giải quyết!”
Mọi người gật đầu.
“Tiếp theo đây chúng ta sẽ nói về vấn đề trị an!”
Hạ Thiên Khung ho một tiếng, nhấp ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Về vấn đề này, Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra một cách độc lạ là tận dụng đạo soái Dạ Lai Hương để chống lại tội phạm, bảo vệ an ninh trật tự ở địa phương, hiệu quả như thế nào thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, đạt đến cả trình độ đêm không cần phải đóng cửa! Thế nhưng chúng ta không thể học được cách này!”
“Bởi lẽ nhân tài đặc biệt như Dạ Lai Hương trên thiên hạ chẳng có bao nhiêu! Mà dù có thì ngươi dám dùng không? Có dám dùng thì ngươi có điều khiển nổi không?”
“Dạ Lai Hương có võ công cao cường, thực lực xuất chúng, bản thân hắn ta là một kẻ ngông cuồng bướng bỉnh! Ngươi bảo hắn ta ngoan ngoãn làm việc, nghe lời ngươi sao được? Dù có là Tông Sư thì cũng không làm được điều đó!”
“Chỉ có Lâm Bắc Phàm không biết đã dùng cách gì mà khiến hắn ta nghe lời làm việc như vậy!”
“Cứ thế, có được tư pháp, trị an cũng xử lý ổn thỏa, bách tính và thương nhân sẽ cảm thấy an toàn, thương nghiệp mới phát triển, kinh tế mới đi lên!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung sáng rực.
Mọi người lại đồng loạt gật đầu.
“Có được hai điều kiện này xong, Lâm Bắc Phàm lại thúc đẩy kinh tế vỉa hè phát triển, đồng thời đẩy mạnh kinh tế về đêm khiến thành phố náo nhiệt hẳn lên, góp phần đưa thương nghiệp, kinh tế phát triển, giúp dân chúng kiếm được tiền!”
“Chúng ta có thể mô phỏng kinh tế vỉa hè, nhưng kinh tế về đêm thì rất khó, bởi lẽ trị an là một vấn đề nan giải mà chúng ta không thể giải quyết!”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ai cũng biết kinh tế về đêm tốt, song lại rất khó để làm!
Bởi lẽ có rất nhiều người tập võ, huyết khí dâng trào, hễ đến tối là rất dễ xảy ra chuyện, càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện!
Tiền thuê quản lý quá đắt, mà cũng không quản nổi!
Thế nên nhiều thành phố cấm tiệt hoạt động về đêm, không cho mọi người làm việc vào ban đêm nữa.
Cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm không cần phải lo lắng về vấn đề này, bởi vì hắn đã có đạo soái Dạ Lai Hương võ công cao cường, khinh công tuyệt diệu. Có hắn ta quản lý vấn đề an ninh trật tự, chỉ cần không phải Tông Sư thì đều có thể xử lý được!
Cứ thế thì vấn đề trị an sẽ được giải quyết.
Đương nhiên, bọn họ có thể tìm một võ giả Tứ phẩm tới quản lý vấn đề an ninh trật tự, nhưng võ giả ở mức đó đâu có ai chịu làm mấy chuyện sai vặt này?
Không biết trọng nhân tài thế thì ai thèm làm!
“Điện hạ, chúng ta cũng có xi măng, chúng ta có thể phát triển kinh tế xi măng!”
Một vị lão thần nói.
“Đúng đó, chúng ta có thể phát triển kinh tế xi măng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!