“Tốt! Nếu đã vậy trẫm tiếp tục trọng thưởng cho Lâm ái khanh!”
Tiếp đó, nữ đế lại phun ra một đống phần thưởng bổ thẳng vào mặt Lâm Bắc Phàm làm hắn hoa mắt chóng mặt, các quan lại thì ghen tỵ đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Nhưng bởi vì đã có vết xe đổ trước đó nên bọn họ cũng không dám lên tiếng ngăn cản nữa.
Chỉ sợ bị thằng khốn nào đó làm tức chết tươi thôi.
Đối với Lâm Bắc Phàm mà nói có lợi ích thì múc thôi, vì thế hắn lớn tiếng đáp: “Tạ chủ long ân!”
“Tiếp theo cần thảo luận chuyện tiếp đón!”
Nữ đế mở miệng bảo: “Lần này sứ thần của nước Đa La tới chủ yếu là muốn bàn bạc chuyện bồi thường, nên phái người khôn khéo giỏi giang đi tìm hiểu tình hình chi tiết của đối phương! Các vị ái khanh có ứng cử viên nào không?”
Lúc này, Lễ bộ thượng thư đứng ra chắp tay nói: “Bệ hạ, vi thần cảm chuyện này cứ giao cho tân khoa trạng nguyên, Lâm tỉ nghiệp sẽ
thích hợp hơn!”
Lâm Bắc Phàm đang đục nước béo cò lập tức ngây người.
Sao đang yên đang lành lại đùn lên người hắn làm gì?
“Ái khanh, sao lại nói vậy?” Nữ đế liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm và hỏi.
Lê bộ thượng thư lớn tiếng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, Lâm ti nghiệp và Cáp Mộc vương tử tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là người trẻ tuổi cũng dê bề tiếp xúc với nhau! Hơn nữa, Lâm tỉ nghiệp xưa nay nhanh trí, vừa rồi còn phá hỏng thủ đoạn của sứ thần Đa La! Vi thần tin rằng trong quá trình tiếp đón, Lâm ti nghiệp chắc chắn có thể thăm dò được tình hình chi tiết của đối phương!”
Lâm Bắc Phàm đảo trắng mắt, lão già này lại ngấm ngầm làm trò xấu gì đó đây!
Tiếp đón khách nước ngoài cũng chẳng phải công việc tốt đẹp gì cho cam, phải coi đối phương như tổ tiên, hầu ăn hầu uống hầu chơi mà không thề đắc tội.
Hầu hạ tốt là lẽ đương nhiên mà hầu hạ không tốt chính là ngoại giao bất hòa.
Quả thật là vừa tốn sức mà lại chẳng được
kết quả tốt!
Công việc tiếp đón như vậy vốn nên giao cho quan viên lâu năm có kinh nghiệm phong phú, chín chắn và thận trọng tới phụ trách.
Đối phương ném nhiệm vụ này cho hắn rõ ràng là muốn thấy hắn xấu mặt!
Đồ lòng dạ nham hiểm!
Nữ đế cũng nhìn thấy dụng tâm của Lễ bộ thượng thư, nhưng nàng lại có vài phần mong đợi vào Lâm Bắc Phàm, hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy chuyện này nên giao cho chủ khách tư Lê bộ tới phụ trách! Hơn nữa, vi thần vừa mới nhậm chức tỉ nghiệp ở Quốc Tử Giám, công việc bận rộn, thật sự không có cách nào san sẻ cùng bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!”
Mười mấy đại quan có mặt ở đây khóe miệng đều co rút dữ dội.
Công việc bận rộn… bận cái con khỉ!
Từ sáng đến tối chỉ bận dạy dỗ con bọn họ, bận vơ vét tiền từ trên người chúng nó thì có!
Bây giờ lại càng đáng ghét hơn, còn kéo cả tiểu quận chúa Vân Oanh vào cùng!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, lớn tiếng nói: “Vi thần cảm thấy chuyện này giao cho Lâm ti nghiệp là thích hợp nhất!”
Hộ bộ thượng thư cũng đứng ra: “Vi thần cũng cảm thấy chuyện này cứ giao cho Lâm ti nghiệp là thích hợp nhất!”
Hình bộ thượng thư cũng đứng ra nốt: “Thần cũng tán thành!”
Các quan thi nhau lên tiếng, mạnh mẽ tiến cử!
Không vì cái khác, chỉ vì muốn con bọn họ bớt chịu tội một chút mà thôi!
“Được, chuyện này giao lại cho Lâm ái khanh phụ trách!” Nữ đế lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm rất bất đắc dĩ, Lân này thật sự không chạy thoát được rồi!
Đám cáo già này!
Nếu đã như vậy hắn cũng dứt khoát buông thả luôn đỉ!
“Cảm ơn bệ hạ và các vị đại nhân đã ưu ái! Nhưng chuyện này trọng đại, bổng lộc của vỉ thần lại có hạn, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn, cho nên vi thần muốn xỉn một khoản công sứ
phí!”
“Lời này có lý! Ngươi cần bao nhiêu, trẫm kêu Hộ bộ cho ngươi!” Nữ đế hỏi.
“Thần cần ba mươi vạn lượng ạ!” Lâm Bắc Phàm cúi người lạy.
Tất cả mọi người đều muốn bùng nổ!
“Ba mươi vạn lượng á?”
“Tiếp đón một đám khách nước ngoài cần nhiều như vậy sao?”
“Lâm tỉ nghiệp, ngươi nói đùa kiểu gì thế?”
Khóe miệng của nữ đế cũng co giật.
Tên này lại tới nữa fôỉ!
Hắn hoàn toàn chỉ muốn tham ô thôi!
Lại còn ngang nhiên tham ô ngay trước mặt các quan và nàng!
Lá gan càng ngày càng lớn đấy!
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan uổng: “Các vị đại nhân hiểu Lâm hạ quan rồi! Kêu hạ quan tiếp đón sứ thần Đa La vậy hạ quan chắc chắn phải dẫn bọn họ ăn ngon, uống ngon, chơi vui vẻ, phải cho bọn họ được hưởng thụ cảm giác như đang ở nhà, nhưng mấy thứ này đêu
cần tiền cả!”
“Nơi ở đã có dịch quán nên không nhắc tới nữa!”
“Nhưng ở phương diện ăn uống không thể qua loa được! Tại tửu lâu tốt nhất ở kinh thành chúng ta bình quân mỗi người cần tiêu năm mươi lượng! Chuyến này bọn họ có tận hai mươi người tới, mỗi ngày phải ăn ba bữa, vậy một ngày không cần đến ba nghìn lượng hay sao? Bọn họ đại khái cần ở mười ngày, chỉ tính riêng về phương diện ăn uống đã cần ba vạn lượng rồi!”
“Ngoài ra, khỉ ăn cơm chắc chắn phải sắp xếp một vài người múa hát biểu diễn. Đoàn múa giỏi nhất ở kỉnh thành chúng ta một lần đi diễn cần ba nghìn lượng, vậy mười ngày cũng đến ba vạn lượng rồi còn gì!”
“Lỡ như bọn họ còn muốn đi tới thanh lâu tìm các cô nương, vậy chi tiêu càng lớn hơn…”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm nói rất dõng dạc: “Cho nên hạ quan dám hô ba mươi vạn lượng đều là có lý do cả!”
“Hơn nữa đây cũng là Lân đầu tiên hạ quan tiếp đón khách nước ngoài, không có kinh
nghiệm gì, chuẩn bị thêm ít tiền cũng là lo trước cho khỏi họa mà thòi! Xin bệ hạ và các vị đại nhân hiểu và thông cảm nhiều cho!”
Sắc mặt của mọi người lại vặn vẹo.