Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Trong kinh thành đang vô cùng hỗn loạn. 

 “Ký Bắc vương dẫn quân tới rồi!” 

 “Đại quân ba mươi vạn người đã sắp đến thành, đáng sợ quá!” 

 “Không biết triều đình có chống đỡ nổi không nữa?” 

 “Nhỡ đâu… ta chỉ nói nhỡ đâu, Ký Bắc vương đánh thắng thì biết làm sao? Chúng ta có nên chạy trốn không?” 

 “Phỉ phui cái mồm nhà ngươi! Đừng có mà nói linh tinh!” 

 … 

 Dân chúng trong thành cực kì lo lắng và hoảng sợ. 

 Bọn họ không muốn chiến tranh xảy ra, càng không muốn Ký Bắc vương đem quân tới đánh, phá hoại cuộc sống đang hạnh phúc của bọn họ. 

 Nếu như là trước đây thì bọn họ vẫn thấy chẳng sao cả, ai lên làm hoàng đế cũng vậy thôi, chỉ là đổi một chủ tử khác mà thôi. 

 Song hiện giờ cuộc sống của bọn họ càng ngày càng ấm no hơn, có công ăn việc làm, bọn họ không muốn thay đổi. 

 Các cơ cấu bạo lực như đội quân thủ hoàng thành, Cấm Quân, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn, Đông Xưởng Tây Xưởng… đều điều động binh lính, tướng sĩ, chuẩn bị đánh trận. 

 Mặc dù Lâm Bắc Phàm nói không cần chuẩn bị song ai dám coi lời hắn nói là thật? Nhỡ đâu quân Ký Bắc tràn vào thật, không có sự chuẩn bị thì hối hận cũng chẳng kịp! 

 Bên trong hoàng cung. 

 Nữ đế buông tấu chương trong tay xuống, trông nàng lo lắng phiền muộn vô cùng. Nàng hỏi: “Bên ngoài làm sao thế, sao mà ồn ào vậy?” 

 “Khởi bẩm bệ hạ!” 

 Lão thái giám dè dặt liếc nhìn ánh mắt của nữ đế, đoạn bảo: “Đại quân Ký Bắc đã sắp đến thành, các cơ cấu trong triều đình đang điều động binh lính chuẩn bị ứng chiến!” 

 “Ừm!” 

 Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh đâu, hắn chuẩn bị ra sao rồi?” 

 “Trung Dũng Công Lâm Bắc Phàm vừa mới xử lý công vụ xong, hắn đã tới tường thành chuẩn bị ứng chiến! Có điều, chuyện khiến người ta khó hiểu là tới hiện giờ mà hắn vẫn chẳng chuẩn bị gì! Bệ hạ, chuyện này…” 

 “Ừm!” 

 Nữ đế nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hiện giờ trẫm cũng chẳng còn tâm trạng mà phê duyệt tấu chương nữa, trẫm cũng tới cổng thành xem sao!” 

 Lão thái giám kinh hãi: “Bệ hạ, nguy hiểm lắm!” 

 Nữ đế lắc đầu: “Có Lâm ái khanh ở đó thì sẽ không nguy hiểm đâu! Lâm ái khanh thiện chiến, song từ trước tới nay trẫm chưa từng nhìn thấy! Hôm nay trẫm phải nhìn cho kỹ, xem hắn đánh trận kiểu gì!” 

 Không lâu sau, nữ đế tới cổng thành thì trông thấy Lâm Bắc Phàm. 

 Người khác ai cũng sốt ruột như kiến bò trong chảo, chỉ có Lâm Bắc Phàm là bình tĩnh an nhiên, trông lạc loài hẳn so với những người xung quanh. 

 “Ái khanh, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới rồi, ngươi chuẩn bị ra sao rồi?” 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã chuẩn bị xong xuôi rồi!” 

 Nữ đế tò mò: “Ngươi chuẩn bị những gì?” 

 “Thần chuẩn bị cái miệng!” 

 Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Bệ hạ, không phải vi thần khoe khoang đâu, đợi tí nữa chỉ cần thần mở miệng là bảo đảm quân Ký Bắc sẽ tự náo loạn, tự diệt vong!” 

 Nữ đế mỉm cười: “Thần kì thật vậy sao? Thế trẫm đợi để được mở rộng tầm mắt!” 

 Hai người nhìn xuống bên dưới tường thành, quân Ký Bắc đã tới. 

 Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một biển người, cờ chiến bay phấp phới đen sì một mảng, kèm theo đó là một cảm giác áp lực cực lớn. 

 Trong đó Lâm Bắc Phàm có trông thấy Ký Bắc vương, người dẫn đầu đại quân Ký Bắc. 

 Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Ký Bắc vương, trên người hắn ta là một bộ áo giáp màu đen, con ngựa chiến mà hắn ta cưỡi ngẩng cao đầu, trông cực kì oai phong lẫm liệt, đúng là có tướng làm minh chủ. 

 Lâm Bắc Phàm trông thấy một văn nhân để râu, tay cầm quạt, ăn mặc có vẻ hơi giống Khổng Minh, chắc là quân sư Gia Cát tiên sinh của Ký Bắc vương rồi. 

 Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một đám Tiên Thiên, thực lực có người thì mạnh có người thì yếu. 

 Bên cạnh đó còn có hơn vạn võ giả Hậu Thiên, bọn họ tập hợp thành đại quân võ giả, khí thế không hề kém cạnh một đại quân trăm vạn người. 

 Còn có hai người ăn mặc kì lạ, một người da ngăm đen, trên eo có một con rắn cực lớn, người còn lại thì cường tráng, trông không hề dễ chọc vào. 

 Lâm Bắc Phàm còn trông thấy mấy người Triệu Khoát đang bị nhốt, bọn họ cũng nhìn Lâm Bắc Phàm, song lại né tránh ánh mắt. 

 Lúc Lâm Bắc Phàm quan sát đại quân Ký Bắc thì Ký Bắc vương cũng nhìn về phía cổng thành. 

 Đầu tiên hắn ta trông thấy nữ đế vô cùng xinh đẹp diễm lệ, mặc dù là một nữ tử mềm yếu song khi khoác hoàng bào lên, trông nàng lại rất có khí chất của bậc đế vương. 

 Mặc dù đây là cháu gái ruột của hắn ta, song từ trước đến nay hắn ta chưa từng coi nàng là người nhà. Hắn ta còn phải giành được hoàng vị cũng như giang sơn từ tay nàng nữa. 

 Tiếp đó, Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nữ đế. 

 Mặc dù đã từng nghe nói rất nhiều tin tức liên quan đến hắn, vả lại cũng âm thầm liên lạc với hắn, song đây vẫn là lần đầu tiên Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm. Người này trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta, trông hắn như một kẻ đọc sách trong trường tư. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement