Cứ thế, Ký Bắc vương – người khó đối phó nhất trong ba phản vương cũng xong đời!
Tiếp theo là màn ban thưởng!
Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Tả tướng quân, trẫm phong ngươi làm Chinh Bắc đại tướng quân, thống lĩnh hai mươi vạn tinh binh, xuất phát ngay bây giờ, tới thu hồi đất Ký Bắc!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Một lão tướng quân đứng ra vui vẻ lĩnh chỉ, đây cũng là công lao mà hắn ta phải bỏ sức ra mới đạt được.
Nữ đế lại nói: “Ngự tiền đới đao thị vệ Ngự Miêu Dạ Lai Hương đâu?”
“Có thần!” Dạ Lai Hương đáp.
“Trong trận chiến này ái khanh đã xả thân cứu được trọng thần Lâm Bắc Phàm của triều đình! Bên cạnh đó còn giết chết môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện, công lao vô cùng to lớn! Thăng một bậc quân lên làm đới đao thị vệ nhị phẩm! Thưởng trăm mẫu ruộng, một vạn lượng vàng, mười tấm lụa…”
Một loạt phần thưởng được xướng lên, bách quan ai cũng hâm mộ!
Dạ Lai Hương thấy hơi bất ngờ, hắn ta cũng hơi chột dạ: “Bệ hạ, ờm… thực sự không phải thần đã giết Lãnh Nhược Thiện đâu! Thần chỉ là một cường giả Tiên Thiên nho nhỏ thôi, sao có thể giết được Tông Sư!”
Nữ đế khẽ cười, lắc đầu: “Dạ ái khanh, ngươi đừng khiêm tốn! Hiện giờ mọi người đều biết thanh đao đó là bội đao của ngươi, bay ra từ tay của ngươi, không phải ngươi giết thì ai giết?”
Dạ Lai Hương giải thích: “Nhưng mà thực sự không phải thần! Thanh đao nó tự bay ra, thần không có năng lực ấy…”
Từ ban nãy đến giờ hắn ta đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai tin.
Nữ đế mỉm cười, đương nhiên nàng biết ai là người làm chuyện này rồi. Thế nhưng hắn không muốn bại lộ nên chỉ đành thưởng cho Dạ Lai Hương thôi!
Dẫu sao thì Dạ Lai Hương cũng được tính là người của nàng, thưởng cho hắn ta hay cho người kia cũng như nhau thôi, chẳng phải sao?
“Dạ ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa, của ngươi thì ngươi cứ nhận, ngươi không trốn tránh được đâu!” Nữ đế mỉm cười.
Dạ Lai Hương đành lĩnh chỉ.
“Còn Lâm ái khanh nữa, đứng lên nghe trẫm phong!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Có thần!”
Ánh mắt bách quan trong triều đều đổ dồn tới.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là đại quan chính nhất phẩm của triều đình, lại còn có tước vị Trung Dũng Công, có thể nói hắn đang ở mức độ đỉnh cao.
Vấn đề ăn mặc, đồ dùng đã bị mọi người ném ra sau đầu từ lâu. Giờ mọi người chỉ tò mò xem nữ đế thưởng cho hắn cái gì?
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm ái khanh, trong trận chiến lần này, ngươi mở miệng ra đã làm đại quân Ký Bắc đại loạn, khiến bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, giải quyết nguy hiểm cho triều đình, công lao vô cùng to lớn!”
“Bên cạnh đó, năm nay ngươi cũng ra tay không ít, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ, nam chống năm mươi vạn đại quân Giang Nam, tây chống liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, kết thúc cục diện Đại Võ chia làm bốn, giúp Đại Võ chúng ta uy chấn tứ hải tám phương, không ai là không phục!”
“Ngoài ra, từ lúc ái khanh lên làm phủ doãn kinh thành cho tới nay, nơi đây luôn mưa thuận gió hòa, bách tính ấm no, khiến trẫm vô cùng yên tâm!”
“Có thể nói, xét về năng lực hay công lao ái khanh đều có thể được coi là người số một trong triều đình Đại Võ! Thế nên trẫm đã nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy đã đến lúc phải giao thêm trọng trách cho ngươi rồi!”
Nữ đế cao giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, Lâm ái khanh sẽ đảm nhận chức thừa tướng của Đại Võ, thống lĩnh bách quan, giám sát bách quan và giúp đỡ trẫm trị quốc, giữ gìn giang sơn ổn định!”
Bách quan văn võ đều kinh ngạc!
Lâm Bắc Phàm mà làm thừa tướng thì khác gì bắc ghế ngồi thẳng lên đầu bọn họ, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản được?
Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, không thể được đâu ạ…”
Nữ đế hỏi: “Sao lại không được? Là do Lâm ái khanh không đủ năng lực hay là không đủ công lao?”
“Bệ hạ, Lâm đại nhân có đủ công lao và năng lực, nhưng hắn còn quá trẻ, không thể khiến mọi người đều phục được!”
Nữ đế phản bác: “Mặc dù Lâm ái khanh trẻ tuổi nhưng chí không nằm ở độ tuổi! Lâm ái khanh có năng lực xuất chúng, chúng ta không nên bỏ lỡ nhân tài mà phải trọng dụng Lâm ái khanh, để hắn phát huy năng lực và sự tài giỏi của mình!”