“Nhưng mà hắn ta học Phật pháp cơ mà!” Quách Thiếu Soái nói.
“Với hắn ta mà nói, phật pháp chính là đạo!” Kiếm tiên trả lời.
Lão hòa thượng mở đôi mắt có hơi vẩn đục của mình ra, hắn ta chắp hai tay lại: “Hai vị thí chủ nói phải! Sư phụ đã từng nói Phật chính là đạo, a di đà phật!”
“A di đà phật!” Kiếm Tiên và Đao Thánh đồng thanh nói.
“Thế nên tiểu tử à, ngươi phải trân quý cơ hội được ở bên cạnh lão đệ, chú ý lời nói hành động của hắn, ngươi có thể học được rất nhiều điều có lợi cho cả đời này của ngươi đấy!” Đao thánh nói.
Nhất thời, trong mắt mọi người, Lâm Bắc Phàm bỗng trở nên vĩ đại vô cùng! Mặt mọi người đầy vẻ sùng bái, hóa ra công tử (tướng công) của bọn họ lại là một người lợi hại như vậy!
Lâm Bắc Phàm thầm mừng.
Hai vị lão ca đến thì đến lại còn nịnh nọt nữa! Đúng là quá hiểu chuyện!
Lần sau cứ nịnh nữa vào!
“Đừng nói nữa, chúng ta uống rượu đi!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Thế là mọi người lại tiếp tục uống trong vui vẻ.
Đao Thánh vừa uống vừa nói: “Thực ra lần này bản tọa tới còn có một mục đích khác!”
“Mục đích gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Đao thánh và kiếm tiên nhìn nhau, đoạn nghiến răng nói: “Lão đệ, chuyện này ngươi cũng hiểu! Một năm trước, hai người chúng ta đã gặp được một cao thủ thần bí trẻ tuổi! Trận chiến đó bản tọa thua vô cùng thảm, tới nay vẫn nhớ như in! Thế nên một năm này ta đã cố gắng tu luyện đao pháp, mục đích là để tìm hắn ta báo thù!”
Lâm Bắc Phàm im lặng uống rượu, coi như không nghe thấy.
“Không sai, bản tọa cũng có ý như vậy!”
Kiếm tiên nghiến răng nghiến lợi: “Trận chiến đó cũng lấy đi hết sự kiêu ngạo của bản tọa! Thân là kiếm khách, thù này không báo thì ta không làm người!”
“Thế nhưng hơn một năm trôi qua mà bản tọa vẫn không có tin tức gì về người đó, bản tọa nghi ngờ hắn ta vẫn đang ở kinh thành nên mới quay về! Lão đệ, ngươi là phủ doãn kinh thành, ngươi có manh mối gì về người này không?” Đao thánh nhìn hắn, đôi mắt mang theo vẻ mong chờ.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu một cách bình thản: “Không có! Từ khi các ngươi rời đi là ta không có tin tức gì về người đó, như kiểu hắn ta chưa từng xuất hiện vậy! Kiểu người như vậy đã muốn lẩn trốn thì thường không tìm thấy đâu!”
Đao thánh và kiếm tiên vô cùng thất vọng.
“Có điều các ngươi muốn tìm được Dạ Lai Hương thì ta vẫn có thể gọi hắn ta cho các ngươi!”
“Đa tạ lão đệ!”
Đao thánh và kiếm tiên đồng thanh nói.
Thời gian một chung trà trôi qua, Dạ Lai Hương tới với vẻ tiêu sái vô cùng: “Thừa tướng đại nhân, ngươi tìm ta có chuyện gì thế? Có phải có nhiệm vụ quan trọng gì cần đến ta đúng không?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Dạ Lai Hương, ta giới thiệu hai người cho ngươi! Hai Tông Sư trẻ tuổi này là bạn của ta, kiếm tiên Thượng Quan Kiếm Hồn, đao thánh u Dương Bá Đao, bọn họ muốn giao lưu với ngươi!”
Kiếm tiên và đao thánh bùng phát ý chí chiến đấu, bọn họ đều lấy vũ khí của mình ra.
“Ngươi chính là Dạ Lai Hương? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Lấy vũ khí của ngươi ra đi, chúng ta phân cao thấp một phen!”
“Bản tọa phải xem xem rốt cuộc là đao của ngươi sắc bén hay là đao của ta mạnh hơn.”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
Trông dáng vẻ như hổ rình mồi của hai vị Tông Sư, Dạ Lai Hương hoảng sợ: “Hai vị tiền bối, ta chỉ là một Tiên Thiên nhỏ nhoi mà thôi, thực lực cực yếu, tại sao các ngươi lại tìm ta để giao lưu chứ?”
Kiếm tiên đang hừng hực ý chí chiến đấu: “Còn vì sao nữa? Nghe nói trong trận đại chiến nhiều ngày trước, ngươi đã giết chết môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện sở hữu thực lực Tông Sư chỉ trong một giây, cực kỳ lợi hại! Bản tọa đang ngứa tay, thế nên tới tìm ngươi để giao lưu!”
Đao thánh lớn giọng nói: “Không sai! Lấy binh khí của ngươi ra đi, chúng ta so cao thấp một phen!”
Dạ Lai Hương muốn bùng nổ!
Mẹ nó, tại sao lại như thế này?
Rõ ràng không phải do hắn ta giết, tại sao tất cả đều đổ lên đầu hắn ta?
Dạ Lai Hương giải thích: “Hai vị tiền bối, ta thấy các ngươi đang hiểu lầm rồi, người đó không phải do ta giết đâu!”
“Ngươi bớt đi! Khi ấy chính mắt mọi người nhìn thấy, ít cũng phải có vạn người trông thấy ngươi ra tay! Chẳng lẽ bọn họ đều mù chắc? Rõ ràng ngươi có thực lực, tại sao cứ phải ra vẻ lừa gạt bản tọa?” Kiếm tiên mỉm cười lạnh lùng.
“Ta không muốn phí lời với ngươi, chúng ta gặp ở ngoài thành!”