Nữ đế nghe xong thì gật đầu: “Đúng là khiến người ta khó xử thật, mở cửa thành không đúng, mà không mở cửa thành cũng không đúng! Trâm chấp chính bao nhiêu năm nay cũng thường gặp phải những chuyện tiến thoái lưỡng nan như thết Ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"
“Ý của vị thần là..."
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, đoạn bảo: “Cứ dựa theo sức mình mà làm! Khi biên cương các nơi còn dư sức thì có thể mở cổng thành để những người dân gặp nạn kia vào tránh nạn, qua khỏi mùa đông! Nếu không còn dư sức thì cứ đặt dân
chúng và binh lính triều đình ta lên hàng đầu!"
"Nếu chúng ta tốt bụng mà những người dân kia lại xảo quyệt thì sao?” Nữ để hỏi.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên sắc bén: “Vậy thì đánh! Đánh thật ác liệt! Đợi thiên tai trôi qua, thần sẽ dẫn đại quân đánh chiếm kinh thành của bọn họ, buộc:
hoàng đế của bọn họ phải cho một câu trả lời!"
“Ái khanh, cứ làm những việc mà ngươi cho là đúng, trẫm sẽ ủng hộ ngươi hết sức có thể!” Nữ đế lớn giọng nói.
“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu và ủng hộ thần!"
Hai người lại trò chuyện thêm chốc lát rồi nữ đế quay về nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm truyền lệnh tới khắp các nơi biên cương.
Hổ Lao Quan nhanh chóng nhận được hồi âm từ triều đình.
“Triều đình nói thế nào?” Triệu tướng quân cầm quân lệnh, hắn ta có hơi kích động, nói: “Là mệnh lệnh của nguyên soái! Nguyên soái nói cứ làm theo sức mình, đặt dân chúng và binh lính triều đình ta trên hết! Nếu còn dư sức thì cho những người dân gặp nạn kia vào thành qua mùa đông! Nhưng phải bảo đảm canh chừng nghiêm ngặt, không được xảy ra bạo loạn!"
“Nói vậy tức là triều đình đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá!"
Các tướng sĩ có hơi kích động. “Đừng vội vui mừng! Lão phu hỏi các ngươi, khu tránh nạn của chúng ta còn chứa được bao nhiêu người nữa?"
Triệu tướng quân hỏi. “Nếu như cố thì có thể chứa được khoảng nghìn người nữa!"
“Được, vậy thì mở cổng thành đi! Sau khi kiểm tra thân phận thì cho bọn họ vào!"
“Vâng thưa tướng quân!"
Thế là cổng thành được mở, những người dân gặp nạn được đi vào ở khu tránh nạn của Đại Võ.
Bọn họ ai cũng vô cùng vui mừng.
“Đa tạ Đại Võ đã cho chúng ta con đường sống!"
“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm loạn” “Cảm ơn! Cảm ơn các ngươi nhiều lắm!"
Mặc dù mùa đồng vẫn giá lạnh như vậy, song bọn họ đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều...
Lúc này, tại Hổ Lao Quan, những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ đã theo các tướng lĩnh Đại Võ tới khu tránh nạn.
Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể bước vào khu tránh nạn, bọn họ không cần phải chịu lạnh chịu đói nữa rồi! Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có cơ hội được sống tiếp rồi!
Bọn họ đi đường xa tới đây, đối mặt với biết bao nguy hiểm về tính mạng, mục đích chẳng phải là điều này hay sao?
Tới nay, cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng được thực hiện, đúng là cảm ơn trời xanh, cảm ơn ông trời! À không, phải là cảm ơn Đại Võ đã cho bọn họ cơ hội được sống!
Tiếp đó, những chuyện đau lòng cũng theo đó mà tới.
Ngày xưa nhà của bọn họ, thôn làng, thị trấn mà bọn họ sinh sống cũng náo nhiệt như vậy, lúc nào cũng đầy ắp hơi người. Thế nhưng thiên tai ập đến, cha mẹ. chết, vợ chết, con cái chết, hàng xóm láng giềng cũng đều chết hết... Từng người từng người ra đi, tất cả đều đã không còn! Cho đến hiện tại chỉ còn lại bọn họ!
Để được sống tiếp, bọn họ không thể không quay lưng lại với quê hương, ôm một phần một vạn tia hy vọng để đến được đây. Những sự đau khổ, chua xót trong đó mấy ai hiểu được?
Lúc này, tướng sĩ Đại Võ dẫn đầu bỗng dừng bước chân, hắn ta quay đầu cảnh cáo: “Tới rồi! Đây là khu tránh nạn đã được sắp xếp cho các ngươi, từ hôm nay trở đi các ngươi hãy ở lại đây, nếu có chuyện gì cũng không được phép chạy. loạn! Bằng không chúng ta sẽ xử lý, hy vọng các ngươi đừng làm chúng ta khó xử!"
Người dân Đại Hạ gặp nạn lập tức hoảng sợ, ai cũng bảo đảm sẽ không gây loạn.
“Tướng quân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chạy loạn đâu!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!