Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

 Bình thường bọn họ tập trung vật tư chủ yếu là dùng cho quân bị, võ trang quân đội, như vậy mới có thể chống lại sự xâm lược của các nước lớn xung quanh, đảm bảo chủ quyền độc lập của quốc gia.   

 

 

Cứ như vậy, chia đến tay người dân hiển nhiên sẽ ít đi rồi.   

 

 

Cho nên một khi xảy ra thiên tai thảm họa sẽ không chống đỡ được, người khổ đầu tiên cũng chính là dân chúng.   

 

 

Lâm Bắc Phàm quay đầu về, lớn tiếng nói với dân chúng Bạch Tượng: “Bản quan hiểu nỗi khổ và chỗ khó của các ngươi, cho nên bệ hạ chúng ta nhân từ, quyết định mở rộng cổng thành chào đón các vị tiến vào Đại Võ kiếm ăn!   

 

 

Adv

Chỉ cần các ngươi tới, tuyệt đối sẽ không chết đói!"   

 

 

Lời này vừa nói ra, hiện trường đã bùng nổ.   

 

 

“Cái gì? Mở rộng cổng thành, cho chúng ta tới Đại Võ kiếm sống?"   

 

 

“Còn hứa sẽ không chết đói?"   

 

Adv

 

“Nói đùa đúng không?"   

 

 

Vẫn là vị lão giả đó mở miệng hỏi: “Lâm thừa tướng, chúng ta thật sự có thể tới Đại Võ sao?"   

 

 

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được rồi!"   

 

 

Lão giả cười khổ: “Nhưng chúng ta tới Đại Võ vẫn không có đường sống! Ngươi xem chúng ta nhiều người như thế, tất cả đều đổ dồn về Đại Võ, nào có nhiều việc đến thế để làm! Không làm việc thì không có cơm ăn, cũng vẫn chết đói mà thôi!"   

 

 

Dân chúng nghe thế không nhịn được mà gật đầu.   

 

 

“Hơn nữa, theo như lão phu được biết sau khi nhập quan chính là vùng đất Võ Tây, khu vực Võ Tây đất rộng người thưa, lại khá cằn cỗi, không có người lại không có lương thực, chúng ta làm sao mà sống tiếp được?” Dân chúng lại gật đầu tiếp.   

 

 

Đây chính là nguyên nhân bọn họ không tới Đại Võ, vì đi rồi cũng không có đường sống gì cả, trừ phi trên tay có ít lương thực dư thừa mới dám mạo hiểm một phen.

 

Lâm Bắc Phàm mỉm cười và đáp: “Vị lão nhân gia này thấy nhiều hiểu rộng, nhưng thông tin mà ngươi biết đã lạc hậu rồi. Bây giờ khu vực Võ Tây đã không phải là nơi cằn cỗi của trước kia nữa!"   

 

“Lâm thừa tướng, nguyện nghe tỏ tường!” Lão giả lớn tiếng nói.   

 

 

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Đại Võ chúng ta đã nghiên cứu ra một loại lúa nước đặt tên là lúa Thái Bình, loại lúa này có thể sinh trưởng ở một vài vùng đất bạc màu và sản xuất ra lương thực, cho nên chúng ta đang khai hoang vùng Võ Tây, cần rất nhiều nhân thủ!   

 

 

“Vì vậy chỉ cần các ngươi tới Võ Tây giúp chúng ta khai hoang trồng trọt thì chúng ta sẽ cung cấp lương thực và vật tư cần thiết, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chết đói! Nếu đến vụ thu hoạch, các ngươi còn có thể được chia một ít lương thực!"   

 

 

Dân chúng nước Bạch Tượng nghe mà vô cùng động lòng.   

 

 

“Chỉ cần giúp Đại Võ khai hoang trồng trọt là có lương thực ăn, có đồ để chia rồi!"   

 

 

“Nếu đến vụ mùa còn có thể được chia một ít lương thực!"   

 

 

“Trời không tuyệt đường người mà!"   

 

 

Có người cao giọng hô lên một cách kích động: “Lâm thừa tướng, lời ngươi nói là thật sao? Ngươi không lừa chúng ta chứ?” Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Bản quan vượt nghìn dặm xa xôi tới nơi này lẽ nào là để lừa các ngươi sao? Thật ra, các ngươi là dân chúng của nước Bạch Tượng, có làm loạn dữ dội thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng không cần thiết phải quản các ngươi, các ngươi nói có đúng không?"   

 

 

Mọi người đều tin vì Lâm Bắc Phàm quả thật không cần thiết phải lừa bọn họ, càng không cần thiết phải đặc biệt chạy tới đây để lừa bọn họ.   

 

 

“Nói như vậy, chuyện này là thật à!"   

 

 

“Chúng ta thật sự có thể tới Đại Võ kiếm kế sinh nhai, chỉ cần trồng trọt làm việc là có thể sống tiếp rồi!"   

 

 

“Ha ha! Đây không phải là nghề chính của chúng ta hay sao? Làm ở đâu mà không phải là làm?"   

 

 

“Đại Võ bệ hạ nhân từ! Cảm ơn bệ hạ đã cho chúng ta một con đường sống!"   

 

 

“Ta muốn tới Đại Võ! Ta muốn tới Đại Võ!"   

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement