Lâm Bắc Phàm chỉ vào con ổc vặn dưới chân, hắn cười: “ổ của chúng đây!”
“Ốc sông?” Mọi người kinh ngạc.
“Không sai, thứ sán lá hại người này ký sinh ở bên trong ốc sông! Bởi vì loại ốc này trông giống ốc vặn nên chúng ta gọi nó là ốc vặn! Vậy nên chỉ cần tìm được ốc vặn và hủy diệt nó thì có thể diệt tận gốc sán lá!”
“Cũng may là hiện giờ phát hiện kịp thời chứ nếu đợi đến mùa hè và mùa thu thì ốc vặn và sán lá hoàn toàn sinh sôi, tạo thành nguy hiếm cực lớn, khi ấy muốn xử lý thì phiền phức lắm!”
Mọi người chớp mắt nhìn nhau.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm nói rất có lý nhưng mọi người vẫn không dám tin.
Thứ cổ trùng hại người lại kí sinh bên trong một con ốc vặn nho nhỏ, mọi người cứ cảm thấy mông lung vô cùng.
Lúc này, có một người dân phụ trách dẫn đường lên tiếng: “Có lẽ là thừa tướng nói đúng đấy! Thảo dân thường tới đây tắm nên rất hiếu tình hình nước ở đây!”
“Thảo dân còn nhớ trước kia không có loại ổc này đâu! Gần đây mới phát hiện, song thảo dân không để tâm đến nó! Mà loài ốc này vừa xuất
hiện, thôn chúng ta đã nhiễm bệnh, thế nên rất có khả năng là bệnh chúng ta nhiễm phải là do loại ổc này gây nên!” Cuối cùng mọi người cũng tin.
Nữ đế im lặng trong chốc lát, đoạn bảo: “Ái khanh, nếu đã gặp phải loại bệnh này mà ngươi lại có hiếu biết về nó nên chuyện này giao cho ngươi xử lí đi! Nếu xử lý ốn thỏa thì sẽ mở rộng cách chữa trị cho bên Giang Nam và toàn quốc để mọi người không phải chịu ảnh hưởng do cổ trùng nữa!”
“Vi thần tuân chỉ”
Lâm Bắc Phàm hạ lệnh ngay lập tức: “Từ hôm nay trở đi lập tức phái người tới dọc bờ sông tìm ổc vặn! Một khi phát hiện ốc vặn thì lập tức đào cả ốc lẫn bùn ra rồi thiêu hủy!”
“Vâng thưa thừa tướng! Hạ quan sẽ dặn người làm luôn!” Tri phủ lập tức lĩnh chỉ.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Trước khi tra rõ chuyện liên quan đến con sông thì không cho phép bất cứ ai lại gần, nhất là khu vực hồ Ngọc Long!”
Tri phủ thấy hơi hoang mang: “Nhưng mà thưa thừa tướng, không tới gần sao được, mọi người đều cần nước để uống!”
“Hiện giờ đang lúc cấp bách, chỉ có thể xử lí như vậy thôi! Còn về vấn đề nước uống thì mọi người vẫn có thể uống, song phải uống nước sôi,
đun nước lên cho mọi người uống, như vậy mới có thể tiêu diệt cổ trùng, giảm thiểu số người bệnh!”
“Việc này thì triều (Tinh ta sẽ không đổ trách nhiệm lên bất cứ ai! Đợi chúng ta xử lý xong đám ốc vặn thì bắt đầu cho sông hoạt động bình thường”
“Vâng thưa thừa tướng, hạ quan biết phải làm thế nào rồi!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại hạ lệnh thêm mấy lần nữa, hắn làm việc rất chu toàn, đâu vào đấy.
Nữ đế và các đại phu nhìn mà sững người!
Cái tên này quá chuyên nghiệp rồi!
Rốt cuộc thì ai mới là đại phu chứ?
Thân làm thừa tướng của triều đình, Lâm Bắc Phàm đích thân hạ lệnh, tri phủ và các quan viên lập tức thi hành.
Đầu tiên là bọn họ dán thông báo cấm mọi người lại gần con sống, chuyện này lan truyền khắp thành.
“Không cho phép chúng ta tới sông lấy nước thì chúng ta chết khát à?”
“Đúng vậy đó! Không có nước thì chúng ta biết phải sống kiểu gì?”
“Hiện giờ đang mùa canh tác, cực kì cần
nước, không có nước thì làm ruộng kiểu gì?”
“Ta còn phải ra ngoài lấy nước giặt quần áo, nấu cơm nữa, ngươi bảo ta không được dùng nước thì ta biết phải làm thế nào?”
“Ai ra lệnh đấy, làm gì có người nào như vậy chứ?”
“Quan phủ cứ làm vậy hả?”
Mọi người kêu gào, cực kì bất mãn.
Quan sai đứng ở bên cạnh lớn giọng nói: “Bà con xin bớt giận, chúng ta cực kì hiểu tâm trạng của các ngươi!
Song sở dĩ chúng ta làm như vậy là có lý do bất đắc dĩ! Bởi vì nước sông của chúng ta đã bị ô nhiễm, bên trong có cổ trùng nên khi uống sẽ mắc bệnh! Nếu không kịp thời chữa trị sẽ dẫn đến tử vong!”
“Bệnh này gọi là bệnh cố trùng và được thừa tướng đại nhân gọi là bệnh sán lá hút máu, nó đã từng xuất hiện ở Giang Nam với quy mô lớn, mỗi lần xuất hiện là có cả chục vạn người mắc bệnh! Mà một khi mắc bệnh là sẽ nôn mửa, tiêu chảy, sốt, chóng mặt, cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng! Thế nên vì an nguy của dân chúng, chúng ta không thể không làm như vậy!”
Quan sai vừa dứt lời thì mọi người lại được phen kinh ngạc.
“Mấy chục vạn người nhiễm bệnh cơ á, nghiêm trọng vậy luôn?”
“Hơn nữa còn sẽ chết, đừng có nói kiểu giật gân vậy chứ?”
“Đừng nói linh tinh, chúng ta không phải những người dê dọa đâu!”
Vị quan sai kia lại lớn tiếng nói: “Chuyện này đã được thừa tướng đại nhân và rất nhiều vị đại phu nối tiếng khác giám định, là sự thật một trăm phần trăm! Nếu mọi người không tin thì có thế tới y quán xem là sẽ rõ ngay!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!