Bạch Tượng quổc vương tức giận nhìn Lâm Bắc Phàm.
Ngươi lại còn không biết ngại mà khuyên ta đầu hàng?
Sở dĩ chúng ta biến thành thế này chẳng phải do Đại Võ các ngươi ép buộc sao? Các ngươi yêu cầu bọn ta phải nộp cống phấm đúng hẹn, bằng không sẽ khởi binh. Hay lắm, ta đã làm theo rồi, kết quả các ngươi lại quay ra đâm cho ta một nhát! Nhát đao này đúng là quá ác độc!
Bây giờ Bạch Tượng quốc vương mới phát hiện hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta đã trúng gian kế của triều đình Đại Võ.
Ban đầu Đại Võ giả vờ muốn kết liên minh, dẹp loạn mà chẳng tốn thất gì cả, lại còn cưu mang những người dân bạo loạn. Như vậy, bọn họ lại càng có ấn tượng tổt về Đại Võ.
Sau khi chuyện này kết thúc, Đại Võ lại bắt Bạch Tượng phải nộp cống phẩm theo đúng thời hạn, bằng không sẽ dấy binh.
Để giao đồ cống phẩm, bọn họ không thể không đàn áp dân chúng, vơ vét tất cả.
Thế là Bạch Tượng lại càng loạn lạc hơn, còn Đại Võ lại dựa vào thư tình nguyện để nhúng tay
vào chuyện của Bạch Tượng, muốn lật đổ quyền thống trị của bọn họ, cứu lấy dân chúng.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ muốn thôn tính Bạch Tượng mà thôi.
Từ đầu đến cuối Đại Võ là người tốt, còn bọn họ mới là người xấu!
Đúng là quá gian ác! Quá xảo quyệt! Bạch Tượng quốc vương càng nghĩ lại càng phẫn nộ, hắn ta tức đến mức muốn phát điên!
Bản thân hắn ta đúng là một kẻ ngốc, bị lợi dụng từ đầu đến cuối! Ta không được sống dễ dàng thì các ngươi cũng đừng hòng!
Bạch Tượng quốc vương nghiến răng nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ vong ơn bội nghĩa, đồ bán nước! Mọi người có biết cách chế tạo khí cầu lớn kia bản vương đã lấy từ đâu không? Bản vương đã bỏ tiền ra đế mua của Lâm Bắc Phàm đây, tốn mất một trăm vạn lượng!”
Quân hai bên sốt sắng!
Bạch Tượng quốc vương lại hét lên: “Mọi người có biết cách chế tạo tàu đệm khí bản vương đã lấy được từ đâu không? Cũng là từ Lâm Bắc Phàm đấy, bản vương đã bỏ ra một trăm hai mươi vạn lượng để mua!”
Quân hai bên tiếp tục ngạc nhiên!
“Mọi người có biết mấy năm nay, Lâm Bắc
Phàm đã tham được từ tay bản vương bao nhiêu tiền không? Bản vương cho các ngươi hay, tống cộng là năm trăm vạn lượng!”
Quán hai bên lại được phen kinh hãi!
Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái tên lòng tham không đấy, đồ bán nước! Ngươi tham biết bao nhiêu tiền thế, ngươi có lỗi với Đại Võ, có lỗi với bản vương! Người khác đều có tư cách đối phó với bản vương, chỉ có ngươi là không!”
Quân hai bên chấn kinh!
Nhất là quân của Đại Võ! Bọn họ chẳng ngờ nguyên soái mà bọn họ tôn kính nhất lại làm ra những chuyện bán nước như vậy!
Lập tức bọn họ có cảm giác lòng tin bj sụp đổ, đại quân xao động!
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh vô cùng, song những tướng quân đi theo thì không kiềm chế được nữa.
Triệu Khoát chỉ thương vào Bạch Tượng quốc vương, hắn ta nói: “Im miệng! Đừng hòng bôi nhọ nguyên soái! Nguyên soái vẫn luôn trung thành, tận lực vì nước vì dân, sao có thể bán nước được? Bạch Tượng quốc vương, rõ ràng là ngươi đang chơi bài thao túng tâm lý, làm dao động lòng quân, mọi người không được mắc lừa!”
“Nói không sai!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay: “Bạch Tượng quốc vương đang muốn làm dao động lòng quân, mọi người không được trúng kế! Thế nhưng không thể không nói, Bạch Tượng quốc vương à, thủ đoạn này của ngươi cũng đê hèn quá đấy!”
“Khắp Đại Võ ai mà chẳng biết ta luôn trung thành với bệ hạ và Đại Võ! chính ta là người phát minh là thần khí phi thiên khí cầu lớn cùng với tàu đệm khí, chính ta đã xây nhà bằng xi măng, đưa ra giống lúa Thái Bình cho sản lượng cao, giúp Đại Võ phát triến ngày một tốt hơn!”
“Ta là người đã dẫn binh bình định phiên vương, kết thúc nội chiến hơn hai mươi năm! Đồng thời, ta còn dẫn binh tấn công kẻ địch là binh mã Đại Nguyệt, Đại Hạ, bảo vệ biên cương tổ quốc!”
“Ta đã dẫn binh mã mở rộng lãnh thố cho đất nước, đề Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!”
“Cũng là ta chủ trì chuyện triều chính, xoay chuyển thế cục của Đại Võ!”
“Ta đã làm biết bao chuyện cho Đại Võ, có thể hình dung bằng cụm hết lòng hết sức luôn rồi! Thế nên bệ hạ mới không ngừng cho ta thăng quan tiến chức, phong ta làm Trung Dũng vương, đây chính là minh chứng cho lòng trung thành của ta!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, chỉ vào lương tâm của mình và nói: “Bạch Tượng quốc vương, ngươi có thể vấy bẩn lương tâm của ta nhưng không được phép làm nhục lòng trung thành của ta!”
Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng. Nguyên soái Lâm Bắc Phàm của bọn họ đúng là đã làm được rất nhiều chuyện tốt, những chuyện này bọn họ đều thấy được.
Ví dụ như khi mọi người gặp phải thảm họa băng tuyết, nếu không có Lâm Bắc Phàm chuẩn bị, xây dựng khu tránh nạn thì không biết đã chết bao nhiêu người.
Dân chúng cả nước đều nợ Lâm Bắc Phàm một tiếng cảm ơn.
Thế là lòng quân lại vững vàng. Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì tức điên lên!
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!