Sản nghiệp thịt thỏ của Võ Tây trực tiếp được Lâm Bắc Phàm kéo lên.
Những ngày tiếp theo, hắn ở lại kinh thành, thời gian làm việc thì xử lý triều chính với nữ đế, thời gian rảnh rỗi thì chơi đùa với bạn bè, cuộc sống khiêm tốn lại sung túc.
Lúc này đã là mùa hè, lúa Thái Bình được gieo trồng khắp thiên hạ đã sinh trưởng mạnh mẽ.
Bất kế là đất đai màu mỡ trong kinh thành, Giang Nam, Giang Đông, hay là nơi có đất đai khá là cằn cỗi như Võ Tây thì tình hình sinh trưởng của lúa Thái Bình đều vô cùng tươi tốt.
Lâm Bắc Phàm vô cùng chờ mong thời điểm thu hoạch sẽ đạt được sản lượng bao nhiêu.
Nhưng lúc này, bất kế là Đại Viêm, Đại Hạ hay là Đại Nguyệt lại có vẻ càng hỗn loạn hơn. Đại Nguyệt vương triều trên cơ bản đã bị Tử Nguyệt công chúa làm cho náo loạn.
Dựa vào lý luận cách mạng tiên tiến mà Lâm Bắc Phàm truyền thụ, cồng chúa dẫn dắt nông dân khởi nghĩa khắp nơi, làm cho cách mạng như diều gặp gió, đã quét qua cả Đại Nguyệt, thay đối triều đại chính là năm nay. Hai hoàng triều Đại Viêm và Đại Hạ chủ yếu vẫn là thuốc trường sinh bất lão. Hoàng đế Đại Viêm tận mắt chứng kiến
sự ra đời của thuốc trường sinh bất lão, vì thế trở nên vô cùng điên cuồng, không đế ý đến sự đau khổ của dân chúng, không để ý tới triều chính, đi khắp thiên hạ để thu thập thiên tài địa bảo, lại chuẩn bị luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa, thực hiện giấc mơ trường sinh của mình.
Bởi vì hoàng đế Đại Hạ không sống được lâu nữa cho nên cũng rất muốn trường sinh. Trước đây không nhìn thấy hy vọng còn đỡ, bây giờ đã nhìn thấy rồi, vì vậy cũng trở nên rất điên cuồng. Hy vọng có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão để kéo dài tuổi thọ của mình, tiếp tục thống trị thiên hạ.
Về phần các tiếu quốc khác, đều không thể bình tĩnh lại được từ trong trận thảm họa băng tuyết kia, cho nên tiếp tục hỗn loạn.
Mà lúc này, Đại Viêm xảy ra một chuyện khiến thiên hạ khiếp sợ.
Trong một đêm đen gió to, đột nhiên có rất nhiều cao thủ xông vào hoàng cung Đại Viêm.
Trong đó, có tới bốn mươi vị cao thủ Tiên Thiên, và ba vị Tông Sư.
Một cổ thế lực khủng bố này hoàn toàn có thể san bằng bất kỳ quốc gia nào dưới hoàng triều.
Nhưng mà, bọn họ lại không đến vì hoàng đế Đại Viêm, cũng không đến vì kỳ trân dị bảo trong
hoàng cung, vậy mà lại đến vì Không Hư đạo trưởng.
Bọn họ bắt được Không Hư đạo trưởng, lập tức nghênh ngang rời đi, không biết tung tích.
Hoàng đế Đại Viêm gầm gừ ba ngày, rất nhiều đầu người đã rơi xuống đất…
Ngay lúc này, hoàng cung hoàng triều Đại Hạ.
Không Hư đạo trưởng mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại thấy được một cung điện tráng lệ, hoàn toàn không thua gì hoàng cung của Đại Viêm.
Ngoài ra còn thấy được một nhóm cường giả.
Nhóm cường giả này chính là những cao thủ thân bí đã xông vào hoàng cung của Đại Viêm vào lúc trước đế bắt hắn.
Thực lực thấp nhất của bọn họ cũng đã đạt tới Tiên Thiên, trong đó còn có ba vị cường giả Tông Sư không thể nhìn ra được khí tức.
Hắn chính là bị một người trong sổ bọn họ đánh ngất đi.
Ngoài ra, còn có một hoàng đế mặc long bào, trông có vẻ khá già nua và uy nghiêm đang được một lão thái giám dìu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn hắn: “Không Hư đạo trưởng, ngươi tỉnh rồi!”
Không Hư đạo trưởng có chút sợ hãi, khuôn
mặt mập mạp run rấy: “Ngươi là…” mở rộng vòng tay ra, hùng hồn đáp: “Trẫm là hoàng đế của hoàng triều Đại Hạ!”
Đối phương Không Hư đạo trưởng vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: “Vô Lượng thiên tôn, bần đạo bái kiến bệ hạ! Không biết bệ hạ tìm bần đạo là vì chuyện gì?”
Hoàng đế Đại Hạ loạng choạng đi tới, lớn tiếng cười nói: “Ha ha, đạo trưởng không cần đa lễ! Trẫm vô cùng khao khát muốn gặp đạo trưởng, nhưng bởi vì đạo trưởng thân ở hoàng cung của Đại Viêm, trẫm chỉ có thế ra hạ sách này, kính xin đạo trưởng đừng trách tội!”
Không Hư đạo trưởng liên tục xua tay: “Không dám không dám…”
Sau đó lại hỏi: “Không biết bệ hạ mời bần đạo đến là có chuyện gì?”
“Trầm là vì thuốc trường sinh bất lão!”
Vẻ mặt của Hoàng đế Đại Hạ khấn thiết nhìn Không Hư đạo trưởng: “Nghe nói đạo trưởng tinh thông thuật luyện đan, đã luyện ra được thuốc trường sinh bất lão ở Đại Viêm, trầm vô cùng mừng rỡ, cho nên mời đạo trưởng đến đây!”