“Cảm ơn! Cảm ơn các vị!"
Tướng quân Đại Bằng ngẩng cao đầu, hắn ta bước ra với tâm tình hãy còn đang kích động.
Sau đó hắn ta nhận lấy cây bút lông của Lâm Bắc Phàm, chuẩn bị hạ bút xuống bản đồ để “cắt bánh kem"
Song đúng lúc ấy, hắn ta lại dừng lại, trả cây bút lông cho Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta nói: “Lão phu thấy trong trận chiến lần này, người có công lao lớn nhất, có cống hiến lớn nhất phải là Đại Võ! Bởi vì nếu không được Đại Võ ủng hộ, giúp đỡ thì làm gì có liên minh đánh Đại Hạ như bây giờ! Nếu không có nguyên soái đại nhân dẫn binh đánh trận thì làm sao chúng ta giành được thắng lợi vẻ vang đến thế? Nếu không có binh mã Đại Võ xả thân trước thì chúng ta cũng chẳng giành được cơ hội mở rộng lãnh thổ! Thế nên lão phu cho rằng Đại Võ mới là người có công lao to nhất, hãy để Đại Võ phân chia lãnh thổ trước! Cùng với đó, Đại Bằng chúng ta tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất!"
Mọi người bèn thầm than trong lòng, đúng là lão hồ ly!
Mọi người đều hiểu rõ lần này trong liên minh, người có cống hiến nhiều nhất thực ra lại là Đại Võ!
Cống hiến và công lao của bọn họ cũng chỉ là một chút cỏn con mà thôi.
Nếu như làm theo quy tắc thì dù Đại Võ không nói gì, song vẫn sẽ khó chịu với bọn họ.
Phải biết rằng bọn họ đã đắc tội với Đại Hạ, giờ mà đắc tội với Đại Võ nữa thì coi như xong đời, chỉ chờ ngày nước tan nhà tan thôi. Thế nên công lao và lợi ích lớn nhất đều phải nhường cho Đại Võ. Đầu tiên phải để Đại Võ được ăn thịt thì Đại Võ mới không tính toán chỗ nước canh của bọn họ.
“Triệu tướng quân nói phải! Lão phu cho rằng trận chiến lần này, người có công lao lớn nhất phải là Đại Võ, thế nên để Đại Võ phân chia lãnh thổ trước! Ngoài ra, Đại Mạc chúng ta cũng tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất, cảm ơn Đại Võ đã chăm sóc và ủng hộ trong suốt mấy ngày qua!” Lưu tướng quân của Đại Mạc cũng lớn giọng nói.
“Lão phu cũng thấy công lao lớn nhất thuộc về Đại Võ, thế nên hãy để Đại Võ chọn trước! Đại Lương chúng ta cũng tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất!” Tướng quân của Đại Lương lên tiếng.
“Lão phu cũng đồng ý!"
Tiếp đó, tướng quân của các nước đều đưa ra ý kiến của mình.
Bọn họ ai cũng đồng ý cho Đại Võ phân chia lãnh thổ trước, còn tình nguyện dâng một phần lãnh thổ của mình cho Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm thấy mà hơi kinh ngạc: “Các vị tướng quân, làm vậy sao được?"
“Nguyên soái, có gì mà không được? Vốn dĩ công lao và cống hiến của Đại Võ là lớn nhất mà, thế nên đương nhiên Đại Võ phải được phân chia trước!"
“Nguyên soái, nếu ngươi còn xem chúng ta là bạn bè thì không được từ chối ý tốt của chúng ta.
“Mong nguyên soái đừng từ chối!"
Các vị tướng quân đều kiên quyết với yêu cầu đó, Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng, hắn ngấn lệ, xin nhận ý tốt của mọi người.
“Nếu các vị tướng quân đã có thành ý như vậy thì bản vương sẽ không từ chối nữa!"
“Nguyên soái, phải vậy chứ, ha ha!"
Cứ thế, Đại Võ lại có thêm quyền lợi phân chia lãnh thổ trước, đồng thời được phần lãnh thổ lớn nhất.
Lâm Bắc Phàm cầm bút, vẽ lên bản đồ một cách nghiêm túc, nét vẽ bao lấy phần lãnh thổ phía Đông.
Không hề khác biệt so với mục tiêu ban đầu của Đại Võ.
Thế nhưng cái giá mà bọn họ phải bỏ ra lại ít hơn nhiều.
Vẽ xong, Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng: “Được rồi, đây chính là phần lãnh thổ mà Đại Võ muốn! Tiếp theo đến lượt Đại Bằng! Mời Triệu tướng quân!"
Nói đoạn, hắn bèn đưa cây bút lông cho Triệu tướng quân.
“Đa tạ nguyên soái!” Triệu tướng quân của nước Đại Bằng nhận lấy cây bút lông với vẻ mặt vui mừng.
Nhìn tấm bản đồ trống trơn, hắn ta suy nghĩ một lát rồi cầm bút, bắt đầu vẽ từ biên giới nước mình.
Kết quả, hắn ta vẽ được một đường xiêu vẹo và khá dài, cảm giác như một con giun vậy.
Mọi người trông vậy bèn thấy quan ngại vô cùng.
“Triệu tướng quân, ngươi vẽ gì mà cứ như trẻ con vẽ nguệch vẽ ngoạc vậy, xấu chết đi được!"
“Tìm bừa một người cũng vẽ đẹp hơn ngươi!"
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là chẳng khác gì chuyện cười cho thiên hạ!"
“Ngươi có muốn vẽ lại không? Có cần lão phu giúp ngươi không?"
Triệu tướng quân buông cây bút trong tay xuống, hắn ta cười: “Đa tạ các vị tướng quân, cơ mà lão phu không hề vẽ sai, đây chính là phần lãnh thổ mà Đại Bằng muốn, mong các vị lượng thứ!"
Lúc này, Lưu tướng quân của Đại Mạc kinh ngạc thốt lên: “Triệu tướng quân không có vẽ sai đâu! Các ngươi nhìn này, hắn ta vẽ dọc theo sông Hắc Mặc, đất xung quanh con sông này vô cùng phì nhiêu, cực kì thích hợp để trồng lúa!"
“Hơn nữa, các ngươi lại nhìn chỗ này mà xem... chỗ này... và cả chỗ này nữa, những nơi này có nhiều mỏ quặng, mỏ đồng và những tài nguyên quan trọng khác! Cái lão này muốn tóm gọn những thứ giá trị đây mà!"
Mọi người nhận ra chân tướng bèn tức đến mức trợn mắt.
“Lão gian tà này! Đúng là đã xem thường ngươi rồi!"
“Bề ngoài trông hắn ta thành thực là thế, bên trong lại gian xảo như vậy!"
“Một nét vẽ đơn giản đã cuỗm mất biết bao thứ giá trị, vứt lại cho chúng ta những thứ rách nát!"
“Làm gì có ai như ngươi! Không được, ngươi bắt buộc phải vẽ lại!"