Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Nụ cười trên gương mặt nữ đế vụt tắt, nàng không vui nổi nữa rồi.   

             Nữ đế hoàn toàn không thể ngờ trong một ngày vui như thế này mà lại bị bách quan ép hôn.   

             Không biết nàng sợ nhất là cái này hả?   

             Nữ đế thấy đầu mình hơi đau: “Ái khanh yên tâm, trẫm đã chuẩn bị chuyện này rồi! Có điều chuyện này không thể vội vàng được, cứ từ từ!"   

             Lễ bộ thượng thư sốt sắng, hắn ta nói: “Bệ hạ, chuyện này không từ từ được đâu ạ! Phải biết rằng năm nay tuổi bệ hạ cũng không còn nhỏ nữa! Tuổi càng lớn thì nguy hiểm khi mang thai càng cao, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng! Thế nên mong bệ hạ mau chóng tuyển chồng, sinh hạ long tử long tôn!"   

             "Mong bệ hạ mau chóng tuyển chồng, sinh hạ long tử long tôn!” Bách quan lại đồng thanh hô.   

             Nữ đế càng đau đầu hơn, nàng nói: “Trẫm biết, trẫm đang chuẩn bị đây còn gì?"   

             “Bệ hạ, bệ hạ cứ nói chuẩn bị mãi nhưng bao năm nay vị thần chỉ thấy bệ hạ bận bịu chuyện đất nước chứ chưa chuẩn bị gì cả!” Lòng Lễ bộ thượng thư nóng như lửa đốt.   

             Nữ đế mất kiên nhẫn: “Các vị ái khanh yên tâm, trẫm đã có lựa chọn cho vị trí hoàng phu rồi, như vậy được chưa?"   

             “Bệ hạ đã có lựa chọn cho vị trí hoàng phu rồi?” Mọi người ngạc nhiên.   

             “Bệ hạ, đó là người nào?” Lễ bộ thượng thư hỏi.   

             Nữ đế quát: “Trẫm đã thừa nhận có hoàng phu rồi sao ngươi cứ hỏi mãi thế?"   

             “Bệ hạ, chuyện này không thể không hỏi!"   

             Lễ bộ thượng thư cảm thấy tủi thân vô cùng: “Bệ hạ là người đứng đầu đương triều, cả Đại Võ có thịnh có suy thì cũng đều liên quan đến bệ hạ! Thế nên bệ hạ bắt buộc phải cẩn thận khi lựa chọn hoàng phu!"   

             "Đầu tiên, người này phải có phẩm đức chuẩn mực, hành xử phải lịch sự! Tiếp đó, gia thế của người này phải xứng với bệ hạ, không thể khiến bệ hạ phải chịu thiệt! Cuối cùng người này phải có học thức, có thể phò tá bệ hạ! Phải phù hợp hết tất cả những điều kiện này thì mới được!"   

             Lễ bộ thượng thư chắp tay, lớn giọng nói: “Thế nên mong bệ hạ nói cho chúng thần biết người bệ hạ lựa chọn cho vị trí hoàng phu là ai!"   

             Các quan văn võ trong triều đồng thanh nói: “Mong bệ hạ nói cho chúng thần biết người bệ hạ lựa chọn cho vị trí hoàng phu là ai!"   

             Lúc này, nữ đế vừa thấy xấu hổ vừa thấy giận, nàng chỉ hận không thể lôi cái đám quan văn võ này xuống rồi đánh cho mỗi người ba mươi gậy.   

             Thế nhưng nếu làm vậy thì cái đám lão thần đầu tóc bạc phơ này sợ là sẽ chết hết, và sẽ chẳng còn ai giúp nàng xử lí chuyện triều chính nữa.   

             “Các vị ái khanh yên tâm, người mà trẫm chọn phù hợp về phẩm đức, gia thế cực kì xứng, lại có học thức về tất cả các phương diện trong đời sống, tuyệt đối sẽ không khiến các ái khanh thất vọng!” Nữ đến lớn giọng nói.   

             “Nếu đã vậy thì người đó là ai, bệ hạ nói đi chứ, cũng đâu phải chuyện mất mặt gì!” Lễ bộ thượng thư càng ngày càng sốt sắng hơn. “Mong bệ hạ nói cho chúng thần biết!” Bách quan văn võ lại đồng thanh nói.   

             Nữ đế chột dạ, nàng liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, gương mặt bỗng đỏ bừng, sau đó nàng lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.   

             Thế nhưng bách quan văn võ trong triều đã nhận ra chỉ thông qua cái liếc mắt ấy. Mấy tên này đều là mấy con hồ ly cả!   

             Người già thành tinh mà!   

             Khoảnh khắc ấy, bách quan trong triều đều bừng tỉnh! Hóa ra bệ hạ vừa mắt Lâm thừa tướng! Thế nhưng khi nghĩ kĩ lại, mọi người lại phát hiện Lâm Bắc Phàm là sự lựa chọn phù hợp nhất. Đầu tiên, hiện giờ hắn đã là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của triều đình, lại còn có tước hiệu Trung Dũng vương, là người chỉ dưới một người trên vạn người ở Đại Võ, xét về thân phận địa vị thì đúng thực là hắn rất xứng với nữ đế.   

             Thứ hai, năng lực của hắn vô cùng xuất chúng.   

             Bằng không hắn cũng không thể leo lên chức quan hiện tại chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi.   

             Cuối cùng, tuổi tác của hai người cũng xem xem nhau, nam thanh nữ tú, cực kì xứng đôi.   

             Trừ phẩm đức của hắn khiến người ta thấy không ổn ra thì bọn họ không nghĩ ra được điểm nào để bảo Lâm Bắc Phàm không thích hợp với vị trí hoàng phu nữa.   

             Nghĩ kĩ lại, mọi người đều phát hiện hóa ra bệ hạ đã nhìn trúng Lâm thừa tướng từ lâu!   

             Ba năm trước, Lâm Bắc Phàm mới vào triều làm quan đã được nữ đế ân sủng, không ngừng thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Nữ đế ăn gì hắn ăn nấy, hơn nữa hắn còn hay ra vào hoàng cung, đúng là như người nhà của nữ đế vậy!   

             Bệ hạ không nói sai, quả nhiên nàng đã có chuẩn bị từ lâu! Chuẩn bị những ba năm, đúng là quá kiên nhẫn!   

             Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng nhận ra!   

             Quả nhiên nữ đế nhắm hắn, mưu tính tận ba năm cơ đấy! Đời người liệu có mấy lần ba năm?   

             Hồi đầu nữ đế còn thề rằng sẽ làm chủ chuyện hôn sự cho hắn...   

             Đúng là làm chủ thật, rõ ràng là lấy hắn ra để làm hoàng phu, không có hắn được lựa chọn!   

             “Nữ đế đúng thật là quá tâm cơ!” Lâm Bắc Phàm thở dài.   

             Lúc này, các quan văn võ trong triều bỗng yên lặng.   

             Cái đám hồ ly này liếc mắt nhìn nữ đế rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó còn nở nụ cười hiền từ như nụ cười của mẹ.   

             Nữ đế, Lâm Bắc Phàm: "..."
 

Advertisement
';
Advertisement