Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Nhận được câu trả lời của nữ đế, Lâm Bắc Phàm không biết là đang vui hay đang buồn.   

             Vui cũng đúng, vì hắn được nữ đế nhìn trúng.   

             Nữ đế là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ, hơn nữa nàng còn xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, không biết là người tình trong mộng của biết bao nam nhân, song cuối cùng lại “rơi vào tay” hắn! Còn buồn là vì mặc dù nữ để xinh đẹp nhưng nàng lại có quyền có thế, rất ngang ngược! Sau này làm chồng nàng thì hắn sẽ chẳng còn tự do nữa, không thể tiếp tục phong lưu nữa, chẳng phải sao?   

             “Bệ hạ, bắt đầu từ khi nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.   

             “Bắt đầu từ khi nào?” Ánh mắt nữ đế có hơi hoang mang, nàng nhớ lại từng lúc ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm, bọn họ âm thầm phấn đấu vì Đại Võ, vì dân chúng, có lúc vui vẻ có lúc rơi nước mắt...   

             Có thể nói hai người là quân thần và cũng là bạn bè, cũng là chiến hữu kề vai sát cánh... Nàng cũng không biết từ lúc nào mà Lâm Bắc Phàm đã đi vào trái tim nàng, chiếm giữ một vị trí quan trọng.   

             Nữ để suy nghĩ nghiêm túc, đoạn nói: “Chắc là một năm trước!"   

             Một năm trước, chuyện của tiểu quận chúa và Lâm Bắc Phàm đại náo hoàng cung và cũng tác động đến nàng.   

             Hôm ấy Bạch Quan Âm phân tích cho nàng, khiến nàng nhận ra và nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Lâm Bắc Phàm, nàng cảm thấy nên tiến thêm một bước rồi.   

             Bởi vì nàng không muốn mất Lâm Bắc Phàm, Đại Võ cũng không thể không có hắn.   

             Lâm Bắc Phàm thầm hừ một tiếng.   

             Cái miệng của nữ đế đúng là dối trá! Một năm trước?   

             Rõ ràng là từ lúc hắn vào triều làm quan là nữ đế đã nhìn chằm chằm hắn rồi!   

             “Bệ hạ, vi thần có thể từ chối chuyện hôn sự không?” Lâm Bắc Phàm nói.   

             “Ngươi dám!” Nữ đế tức đến mức bật dậy.   

             Lâm Bắc Phàm mắt chữ A miệng chữ O, nữ đế trông thấy vậy bèn nằm xuống, tỏ vẻ yếu ớt.   

             Thế nhưng nàng vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt uy hiếp: “Ái khanh, ngươi thấy trẫm bị ngươi làm cho tức đến mức long thể cũng không bình thường nữa! Ái khanh, hôn sự đâu phải trò đùa! Ngươi và trẫm một người là đương kim chí tôn, một người là thừa tướng đương triều, chỉ có ở bên nhau thì mới có lợi cho Đại Võ! Bằng không sau này triều đình biến động, quốc gia bất ổn! Huống hồ trẫm phó thác mình cho ngươi ngươi thấy tủi thân sao?"   

             “Bệ hạ, bệ hạ xem trọng thần là vinh hạnh của thần! Thế nhưng hôn sự không phải chuyện đùa, với vi thần cũng thế! Thế nên chúng ta phải quy ước ba điều, bằng không thần sẽ không chấp nhận!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.   

             Nữ đế tức đến mức bật cười!   

             Trẫm đường đường là nữ đế, là chủ thiên hạ, trẫm muốn gả cho ngươi là phúc phận cả đời này của ngươi đấy!   

             Kết quả ngươi lại muốn đặt quy định với trẫm, còn muốn thương lượng điều kiện nữa hả? “Được! ái khanh có điều kiện gì thì cứ nói ra!” Nữ đế cắn răng.   

             Lâm Bắc Phàm làm như không nhìn thấy, hắn nói: “Bệ hạ, mặc dù bệ hạ thân phận tôn quý, nhưng nếu chúng ta ở bên nhau thì bệ hạ chỉ được có một nam nhân là ta, không được có nam nhân thứ hai xuất hiện!"   

             Nữ đế mỉm cười, không ngờ cái tên này lại ngang ngược như vậy!   

             Nữ đế nói: “Được, trẫm đồng ý với ngươi! Thực ra ngoài ngươi ra thì trẫm cũng không vừa mắt ai khác!"   

             Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thứ hai, vi thần có vài vị hồng nhan tri kỷ, tình cảm sâu sắc, vị thần từng đồng ý sẽ cho bọn họ danh phận! Thế nên dù chúng ta đã kết hôn nhưng vị thần sẽ không vứt bỏ họ, mong bệ hạ lượng thứ!"   

             Nữ đế lại cười, cái tên này đúng là đa tình lại chung tình!   

             “Được! Trẫm đồng ý! Nếu ngươi là kẻ lăng nhăng thì trẫm còn vừa mắt ngươi được sao!” Nữ đế mỉm cười.   

             “Đa tạ bệ hạ có hiểu cho thần!"   

             Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Thứ ba..."   

             Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, hắn có hơi chột dạ: “Điều thứ ba này, bệ hạ à, người ta thường hay nói con người khó tránh khỏi phạm sai lầm, thế nên dù trước kia thần có làm gì thì hi vọng bệ hạ có thể tha thứ cho thần!"   

             Nữ đế cười thầm, ngươi đang kiếm kim bài miễn tử cho những chuyện mà mình đã làm sau lưng trẫm đây mà!   

             Đến cả đường lui ngươi cũng nghĩ xong rồi, ha ha!   

             “Được, trẫm đồng ý với ngươi!” Nữ đế lớn giọng nói.   

             Lâm Bắc Phàm ngớ người, đồng ý luôn sao?   

             Xem ra nữ đế thực sự yêu đến mức điên cuồng rồi! Có điều hắn thích như vậy!   

             Ha ha ha ha!   

             Ba điều kiện liên tiếp nàng đều đồng ý rất nhanh, Lâm Bắc Phàm thấy hớn hở.   

             Nữ đế yêu đến cuồng dại luôn rồi, hắn có nên... thêm vài điều kiện không nhỉ?   

             Không thể vuột mất cơ hội được!   

             Thế là Lâm Bắc Phàm bèn nói: “Bệ hạ, thần còn có điều kiện khác!"   

             Nữ đế: “Nói!"   

             “Vi thần muốn từ giờ trở đi bệ hạ chỉ đối tốt với một mình thần, phải yêu chiều thần, không được lừa thần! Mỗi một chuyện bệ hạ đồng ý với thần đều phải làm được! Mỗi một câu bệ hạ nói với thần đều phải thật lòng"   

             Nữ đế nghĩ ngợi, giữa bạn đời với nhau thì phải vậy mà?   

             Thế là nàng bèn nói: “Được, trẫm đồng ý với ngươi!"   

             Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn là nói: “Còn nữa bệ hạ, lúc người khác bắt nạt thần thì bệ hạ phải giúp thần! Lúc thần vui thì bệ hạ phải chung vui với thần! Lúc thần không vui bệ hạ phải dỗ thần!”Nữ đế nghĩ ngợi, nàng thấy giữa vợ chồng với nhau như vậy là rất bình thường, thế là nàng lại đồng ý. “Tạ bệ hạ!"   

             Lâm Bắc Phàm lại thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Ngoài ra, bệ hạ phải luôn cảm thấy thần anh tuấn tiêu sái, trong mơ cũng phải gặp thần, trong lòng chỉ được có một mình thần..."   

             “Được, trẫm đồng ý với ngươi!"
 

Advertisement
';
Advertisement