Vừa trở về Đại Hạ, hắn ta lập tức triển khai con đường tàn sát đẫm máu.
Người nào không phục hắn ta, đối nghịch với hắn ta, không cần biết đối phương có thân phận gì hay lai lịch gì, cho dù là hoàng thân quốc thích, cho dù đệ đệ của mình thì hắn ta vẫn sẽ tàn sát ngay lập tức, không chút nương tay.
Trong một vương phủ, một hoàng tử Đại Hạ mặc mãng bào, nhìn thi thể máu chảy đầm đìa khắp nơi, giận dữ quát người trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen phía trước: "Hoàng huynh, bản cung chính là đệ đệ ruột của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết?"
"Tất nhiên! Thiên tử phạm pháp, xử như thứ dân!"
Hoàng tử Đại Hạ giận dữ gào thét: "Bản cung phạm sai lầm gì?"
"Ha, sắp chết rồi còn không hối cải?"
Ánh mắt Hạ Thiên Khung cực kỳ lạnh lùng: "Sở dĩ Đại Hạ chúng ta lưu lạc đến bước đường này chính là bởi vì các ngươi không để ý đến lợi ích quốc gia, tranh quyền đoạt lợi! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử, các ngươi đều là kẻ hại nước hại dân, các ngươi đều đáng chết! Chỉ có giết các ngươi, Đại Hạ mới có thể nghênh đón bình minh!" Hoàng tử Đại Hạ giận dữ quát: "Hạ Thiên Khung, ngươi tàn bạo như thế ắt sẽ bị báo ứng"
"Tàn bạo? Bị báo ứng?"
Hạ Thiên Khung cười thê lương: "Bản cung mặc kệ từ lâu rồi! Vì Đại Hạ, cho dù để bản cung rơi vào địa ngục vô biên thì có sao?"
Hắn ta phất nhẹ tay: "Giết... giết cho bản cung! Gà chó cũng không tha!"
"Vâng, thái tử điện hạ!"
Một đám người mặc áo giáp đen xông vào tiếp tục tàn sát. Cho dù đối phương là hoàng tử cũng quyết không bỏ qua.
Khi Hạ Thiên Khung rời đi, cả vương phủ đừng nói là người mà ngay cả một vật sống cũng không có.
Tiếp theo, Hạ Thiên Khung dẫn nhân mã của hắn tiếp tục tàn sát, cả kinh thành là một vùng gió tanh mưa máu.
Tất cả mọi người đều thật không ngờ thái tử Đại Hạ trở về lại hung mãnh như vậy. Không chỉ khống chế một lực lượng khủng bố mà còn trở nên càng ngày càng tàn bạo, không buông tha cho bất cứ một ai.
Mới vài ngày đã giết hết quan to quý nhân trong kinh thành, hơn mười vạn người đầu rơi xuống đất.
Cả kinh thành tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta buồn nôn.
Đại Hạ vì thế mà trở nên hỗn loạn hơn.
Vốn dĩ các phiên vương, hoàng tử chạy trốn kia đều có thể làm theo ý mình, công phạt lẫn nhau, nhưng bây giờ tất cả đều liên hợp lại để chống lại Hạ Thiên Khung.
"Thái tử Đại Hạ đã nhập ma rồi, không xứng làm thái tử!"
"Đúng vậy, thái tử tàn nhẫn vô đạo, Đại Hạ rơi vào trong tay người như vậy chắc chắn là cái khó của đất nước!"
"Ta phải đoàn kết với nhau! Trước tiên hạ gục Hạ Thiên Khung đã, sau đó tranh đoạt vị trí chí tôn!"
"Bản vương rất đồng ý!"
Bọn họ tạo thành trăm vạn liên quân, tiến thẳng tới kinh thành!
Hạ Thiên Khung không chút e ngại, tuy rằng hắn ta chỉ có hai mươi vạn binh mã, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch mười, vững vàng chiếm cứ kinh thành Đại Hạ, nghênh kháng địch nhân bốn phương.
Trong hoàng cung, một vị lão giả bái lạy, thành khẩn nói: "Điện hạ, chư hầu khắp nơi mang theo trăm vạn đại quân đến đây, khí thế hùng hổ, chúng ta nên tạm thời tránh lui! Thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!" Thái tử Đại Hạ thở dài: "Thầy ơi, bản cung biết ý của ngươi, nhưng chúng ta đã không còn nhiều thời gian! Đại Hạ không thể phân tách nữa, bằng không sẽ có nguy cơ mất nước! Cho nên phải giải quyết nhanh chóng, một lần cho xong!"
"Nhưng mà...” Lão giả do dự.
Thái tử Đại Hạ phất tay, vô cùng chắc chắn nói: "Thầy, ngươi không cần nhiều lời, bản cung tự có sắp xếp!"
Lão giả thở dài, không khuyên bảo nữa.
Nhìn thái tử điện hạ ở chung với mình mười mấy năm, từ sau khi trở về hình như đã thay đổi!
Nhưng lại cảm thấy chưa từng thay đổi!
Chuyện nội chiến Đại Hạ đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
"Đại Hạ... lại muốn đánh nữa sao?"
"Liên quân bảy nước mới rút lui không bao lâu lại đánh nhau trong nước mình! Hai năm qua, Đại Hạ thật sự đã gặp phải nhiều tai ương và khó khăn! Hiện vẫn có tên hoàng triều nhưng đã không còn thực lực của hoàng triều nữa rồi!"
"Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung chỉ có hai mươi vạn binh mã, lại muốn ngăn cản liên quân trăm vạn người, ta thấy có vẻ khó!"
"Đúng vậy, thái tử Đại Hạ quá nóng lòng! Hắn ta có được một thế lực ẩn giấu, nếu như từ từ phát triển có lẽ còn có cơ hội đồng sơn tái khởi! Nhưng mà, hắn ta đã giết người ở kinh thành một lần, đắc tội với tất cả mọi người, không thể cứu chữa nữa rồi!"
"Sau khi trận chiến này chấm dứt, cho dù bảo toàn được Đại Hạ thì quốc lực cũng sẽ suy giảm!"
"Một hoàng triều thịnh thế, cứ như vậy mà kết thúc!"
Rất nhiều người đứng ngoài quan sát, nhưng có nhiều người muốn tìm kiếm cơ hội mưu lợi bất chính từ đó. Ví dụ như, sáu tiểu quốc liên thủ với Đại Võ lúc trước.
Trước đây, bởi vì nguyên nhân chia chác không đều nên mấy quốc gia bọn họ thường xuyên có xích mích, mâu thuẫn nặng nề, lúc nào cũng có thể làm chuyện xấu.
Nhưng nhìn thấy nội chiến Đại Hạ, giống như lại ngửi được cơ hội tuyệt vời, rục rà rục rịch.
“Nội chiến Đại Hạ, cơ hội của chúng ta lại tới!"
“Bọn họ đánh càng dữ dội, chúng ta càng có lợi!"
"Mở rộng lãnh thổ ở trong tầm tay!"