Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Mọi người cẩn thận nhìn lại vị thái tử Đại Hạ này một lần nữa, không hổ là thái tử đã từng được mọi người mong đợi, quả nhiên rất giỏi!   

             Giao Đại Hạ vào trong tay người này chắc chắn sẽ không suy bại, nói không chừng sẽ quật khởi lần nữa.   

             Lâm Bắc Phàm đương nhiên cũng chú ý tình hình của Đại Hạ, hết thảy đều không ngoài dự liệu của hắn.   

             Thái tử Đại Hạ có con át chủ bài, cho nên mới dám tùy ý làm bậy như thế.   

             Chỉ là có chút chuyện khiến Lâm Bắc Phàm không thể tưởng tượng được, át chủ bài của hắn ta hình như hơi lớn.   

             "Bên ngoài đồn nhau vị lão giả thần bí bị thái tử Đại Hạ sai khiến là một vị Tông Sư! Nhưng theo ta thấy, chỉ sợ vị lão giả kia đã đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư rồi!" Lâm Bắc Phàm cười lẩm bẩm.   

             Từ tin tức mà triều đình thu thập được có thể thấy vị lão giả thần bí kia nhẹ nhàng vung tay chém giết cao thủ Tiên Thiên, quả thật có được thực lực Tông Sư cho nên mới được người ta nhận định là Tông Sư. Nhưng thông qua thông tin thu thập được thì Lâm Bắc Phàm phỏng đoán tám phần chắc chắn đối phương là một vị Đại Tông Sư, là một trong những cường giả trong thiên hạ.   

             Bởi vì cho dù là Tông Sư xông vào trong đại quân trăm vạn người, chém giết cường giả Tiên Thiên không hề dễ dàng như vậy.   

             Đối phương lại dễ dàng làm được, cho nên rất có khả năng là Đại Tông Sư.   

             Tuy rằng thái tử Đại Hạ có một vị Đại Tông Sư tương trợ, nhưng Lâm Bắc Phàm tuyệt không hoảng hốt. Ngươi có Đại Tông Sư, ta là Đại Tông Sư, ai sợ ai? Đánh với nhau nhiều nhất là kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi có thể làm gì ta? Vả lại qua không lâu nữa, hắn cũng không phải là Đại Tông Sư! Mà là... trên cả Đại Tông sư! Tông Sư tối cao!   

             Ngoại trừ một nữ nhân như thần như ma kia, trong thiên hạ còn ai có thể là địch thủ của hắn? Cho nên, Lâm Bắc Phàm không làm gì cả, ở trong hoàng cung kinh thành, yên lặng quan sát gió cuốn mây bay, thay đổi bất ngờ của Đại Hạ.   

             Lúc này, trong lãnh thổ Đại Hạ, sau khi đánh bại liên quân sáu nước, sĩ khí chấn động, thái tử Đại Hạ tiếp tục dẫn đại quân trăm vạn người một đường thừa thắng truy kích, thu phục đất đai đã mất. Liên quân sáu nước vừa mới đại bại, binh mã đóng quân ở Đại Hạ của sáu nước đều cực kỳ sợ hãi, còn chưa đánh đã bỏ chạy.   

             Vì thế, những mảnh đất bị xâm chiếm kia nhanh chóng bị thái tử Đại Hạ thu về, vua của sáu nước đau lòng muốn chết, vất vả lắm mới cướp được đất đai, còn chưa cầm nóng đã bị cướp trở về.   

             Hơn nữa còn liên tiếp tổn thất rất nhiều binh mã, lại đắc tội với Đại Hạ một lần nữa.   

             Quả thực là mất hết cả thể diện rồi.   

             Sớm biết như thế thì đã học theo Đại Võ, không xuất binh rồi.   

             Lúc này, thái tử Đại Hạ tiếp tục thừa thắng truy kích, thu phục địa bàn, một đường đánh tới cực đông của dãy núi Bạch Hổ mới ngừng lại.   

             Trăm vạn binh mã, cờ hiệu tung bay, sĩ khí cao ngất, nhưng lại chưa tiến thêm một bước nữa.   

             Một vị tướng quân bên cạnh khó hiểu, chắp tay hỏi: "Thái tử điện hạ, vì sao không tiếp tục? Bây giờ ý chí chiến đấu của các tướng sĩ rất cao, thủ thế chờ phát động, dựa vào khí thế ngút trời này của chúng ta nhất định có thể đánh xuyên qua dãy núi Bạch Hổ, thu cực đông trở về!"Thái tử Đại Hạ lắc đầu: "Bản cung cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ không phải lúc!"   

             "Thái tử điện hạ, vì sao?"   

             "Bởi vì, cực đông đã rơi vào tay Đại Võ!"   

             Thái tử Đại Hạ cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đại Võ không thua kém Đại Hạ hoàng triều chúng ta, binh cường mã tráng, quân lực lớn mạnh!"   

             "Ở thời kỳ đỉnh cao của triều ta còn không biết làm sao với bọn hắn? Bây giờ Đại Võ hưng thịnh, quốc lực ngày càng phát triển, Đại Hạ ta lại trải qua thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần, không ngừng nội loạn, trong nước đã không bằng trước đây, làm sao có thể là đối thủ của Đại Võ"   

             "Cho nên tiếp tục đánh thì tất nhiên chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng! Cho dù thắng cũng là thắng trong bi thảm"   

             Thái tử Đại Hạ thở dài: "Nhưng hiện tại chúng ta còn có rất nhiều loạn trong giặc ngoài chưa giải quyết xong, trong nước vẫn còn biến động, nếu như tổn hại binh lực, tất nhiên sẽ họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa! Cho nên, không thể đánh tiếp!"   

             "Thái tử điện hạ nói rất đúng!" Tướng quân gật đầu.   

             "Đáng sợ nhất chính là, nếu bởi vậy mà đụng chạm đến Lâm Bắc Phàm, vậy chúng ta sẽ được một mà mất mười!" Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: "Hắn là người đáng sợ, trên ngựa có thể đánh giặc, xuống ngựa có thể trị quốc, tinh thông văn thao võ lược, là đối thủ đáng sợ nhất mà bản cung từng gặp qua, không ai có thể sánh bằng! Bản cung đã từng thua trong tay hắn! Nếu chúng ta chọc giận Lâm Bắc Phàm, khiến hắn lần nữa dẫn binh tác chiến, vậy ưu thế mà chúng ta vô cùng vất vả mới chiếm được có thể sẽ bị diệt trong một khoảnh khắc!" Vị tướng quân kia cảm thấy sợ hãi trong lòng mà gật đầu.   

             Là tướng quân hành quân đánh giặc, không ai không biết Lâm Bắc Phàm. Bởi vì người đàn ông này là rất đáng sợ! Mặc dù xuất thân quan văn nhưng hắn lại vô cùng giỏi trong việc đánh giặc.   

             Hai năm qua, đánh bảy tám trận đại chiến, kết quả mỗi một trận đại chiến đều chỉ cần trả một cái giá nhỏ đã giành được toàn thắng!   

             Được gọi là quân thần cũng không hề quá đáng chút nào!   

             Người làm tướng vừa khao khát có thể giao chiến với Lâm Bắc Phàm, vừa sợ đánh trận với hắn.   

             Bởi vì tri kỷ khó cầu, đối thủ cũng khó cầu, có thể giao chiến với một vị quân thần như Lâm Bắc Phàm là điều mà tướng quân nào cũng đều vô cùng khao khát!   

             Nhưng lại sợ đánh trận với hắn, bởi vì xác suất thua rất lớn!   

             Một khi thua, hậu quả...
 

Advertisement
';
Advertisement