Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Ánh mắt của mọi người đều nóng lên, lén lút tiếp cận vào trong hoàng cung, thủ thế chờ hành động, giành lấy thần đan.   

             Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng thì sấm sét trên trời cũng bổ xuống.   

             "Ầm"   

             “Ầm.."   

             Mấy chục tia sét đều xuống chào hỏi hoàng cung.   

             Mặt Không Hư đạo trưởng có hơi xanh mét!   

             Lần đầu tiên khi hắn ta luyện chế ra thần đan, sấm sét đều tới rất chậm, sao lần này lại tới một lượt luôn vậy? Thật sự muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn ta mà!   

             “Ối mẹ ơi!"   

             Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Không Hư đạo trưởng ném lò luyện đan lên, nôn nóng muốn bỏ chạy.   

             Thế nhưng tốc độ của một người làm sao có thể nhanh hơn sấm sét được?   

             Tia sét đó cuối cùng vẫn bổ xuống người Không Hư đạo trưởng.   

             Những cột lôi dùng đễ dẫn sét đó đều không có tác dụng gì, tất cả đều bị sét đánh bét nhè!   

             Lò luyện đan cũng bị bổ nát, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc!   

             Thế nhưng âm thanh có lớn bao nhiêu cũng không thể so được với tiếng kêu thảm của Không Hư đạo trưởng.   

             Dưới lời chào hỏi khủng bố của sấm sét, Không Hư đạo trưởng bị đốt đến mức da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng nhìn thấy, ngã xuống đất không rõ sống chết.   

             Thế nhưng mọi người lại không để ý đến thảm trạng của Không Hư đạo trưởng mà đồng loạt nhìn ra giữa không trung.   

             Ở đó có một hạt châu lấp lánh ánh vàng, trôi lơ lửng giữa không trung mà không cần gì đỡ, thoạt nhìn vô cùng thần kỳ.   

             Mọi người sớm đã nhìn thấy một lần đều không nhịn được mà hô lên kinh hãi.   

             “Đây là... thuốc trường sinh bất lão!"   

             Không có ai có thể từ chối được sức hút của thuốc trường sinh bất lão cả!   

             Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị ra tay giành lấy thần dược thì trên trời lại phát ra một tiếng rẹt rẹt.   

             Hóa ra vẫn còn sấm sét đang chờ đánh xuống.   

             Hoàng đế Đại Viêm hô to một tiếng “Đây là lôi kiếp! Nó sắp phá hủy thần dược của trẫm! Mau ngăn nó giúp trẫm! Không thể để sấm sét phá hủy thần dược của trẫm được!"   

             “Rõ, thưa bệ hạ"   

             Trong lúc nhất thời, toàn bộ cao thủ trong hoàng cung đều đồng loạt ra tay.   

             Trên tay ngưng tụ ra chân khí dùng để ngăn cản sấm sét đánh xuống.   

             Cao thủ bên ngoài hoàng cung cũng ngấm ngầm giúp đỡ.   

             “Ầm!” Tia sét khủng bố giáng xuống.   

             Các vị cao thủ tung ra chân khí Tiên Thiên chống lại tia sét từ trời giáng xuống.   

             Sau đó ầm một tiếng, xuất hiện một vụ nổ kinh thiên động địa!   

             Các vị cao thủ không phải hộc máu thì là sắc mặt trắng bệch, gần như đều bị thương nhẹ một chút, thoạt nhìn mặt mày đều rất khó coi.   

             Chẳng qua điều may mắn ở đây là vẫn giữ được thần đan "Ret ret!"   

             Sét lại ngưng tụ tiếp.   

             Lần này không cần hoàng đế Đại Viêm mở miệng, các đại cao thủ lại ngưng tụ chân khí.   

             "Ầm!"   

             Tia sét lại giáng xuống.   

             Các đại cao thủ cố hết sức chống cự, đánh đổi cái giá là bị thương để giữ lại được thần đan lần thứ hai.   

             Hai lần liên tiếp chặn lôi kiếp, ông trời dường như bị chọc giận mà tạo ra sấm sét càng đáng sợ hơn, mọi người chỉ nhìn thấy màu xanh tím của sấm sét dần dần diễn biến thành màu tím đen.   

             Lực sát thương trong đó đến ngay cả Tông Sư cũng cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng.   

             Mọi người sinh ra tuyệt vọng trong lòng, thầm nói một câu: “Xong rồi!"   

             Dưới tia sét khủng khiếp như thế, đừng nói là bảo vệ thần đan, ngay cả mạng của bọn họ còn có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.   

             Hoàng đế Đại Viêm nhớ mãi không quên thần đan giống như chịu phải đả kích to lớn, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng với ông trời: “Ông trời ơi, lẽ nào ngươi muốn diệt mộng đẹp trường sinh của trẫm sao?"   

             Lúc này, dường như nghe thấy tiếng hộ của hoàng đế Đại Viêm, Lâm Bắc Phàm mỉm cười, một bóng rồng màu vàng vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn, bay về phía viên thuốc trường sinh bất lão kia.   

             Kỳ quan như thế khiến mọi người đều hô lên kinh ngạc.   

             “Mau nhìn kìa, đó là gì thế?"   

             “Rồng! Đó là rồng! Nó định làm gì vậy?"   

             “Lẽ nào nó cũng muốn giành thần đan sao?"   

             Dưới sự chăm chú của mọi người, bóng rồng màu vàng đó bay đến chỗ thần đan giữa không trung rồi cuộn mình lại.   

             Giờ này khắc này, sét cũng giáng xuống.   

             "Ầm!"   

             "Ầm!"   

             Tia sét đáng sợ đó đánh trúng thần đan, vậy mà thần đan lại không hề bị tổn hại.   

             Vì tia sét đó đã bị bóng rồng màu vàng kia chặn lại.   

             “Con rồng đó. đang bảo vệ thần đan!” Mọi người lại hô lên kinh hãi.   

             Tiếp sau đó, tia sét lại tiếp tục giáng xuống nhưng đều bị bóng rồng màu vàng chặn hết, thần đan vẫn bình an vô sự.   

             Như vậy, ông trời dường như cũng từ bỏ rồi, gió dừng mưa ngớt, mây đen dần tản đi, cũng không nhìn thấy sấm sét đâu nữa, dường như có nghĩa lôi kiếp đã kết thúc rồi.   

             Chỉ có thần đan đó vẫn tản ra tia sáng rực rỡ, lơ lửng giữa không trung như cũ.   

             “Mây đen tản đi rồi, có phải lôi kiếp đã kết thúc rồi không?"   

             “Vậy thần đan... được giữ lại rồi sao? Được kim long bảo vệ?"   

             "Có phải có nghĩa là vậy không?"

Advertisement
';
Advertisement