"Mẹ kiếp! Hoàng đế Đại Viêm ăn thần đan không chỉ không trường sinh lại còn băng hà?"
"Quá đáng sợ rồi! Đây đã là vị hoàng đế thứ hai bởi vì nuốt thuốc trường sinh bất lão mà bị độc chết rồi!"
“Không phải nói lần luyện đan này rất thành công sao, sao lại độc chết người?"
"Cái này ai mà biết được! Chỉ có thể hỏi Không Hư đạo trưởng!"
"Không hỏi được nữa! Người ta nói rằng đêm đó, hắn ta cũng đã chết và bị cắt não đi rồi"
Mọi người đều thổn thức về vấn đề này.
Người cầu trường sinh, kết quả lại bị thuốc trường sinh bất lão độc chết, không thể không nói là một sự mỉa mai.
Lúc biết chuyện này nữ đế cũng rất kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên chính là nhất định là Lâm Bắc Phàm đã vụng trộm lẻn tới kinh thành Đại Viêm giả thần giả quỷ, trêu đùa thiên hạ!
Hay lắm, cái tên này thật biết chơi, liên tiếp hai vị hoàng đế đều bị hắn hại chết!
Thật sự là gây phiền toái số một từ xưa đến nay!
Nếu như mình không phải là người âm thầm hiểu rõ hắn, có thể cũng sẽ không biết đã bị hắn hãm hại bao nhiêu lần!
Trong lòng nữ để có chút tức giận.
Chuyện thú vị như vậy mà lại không dẫn nàng theo để chơi!
Có đôi khi, nàng thật sự muốn vạch trần bộ mặt thật của Lâm Bắc Phàm, để hắn giả vờ mang nàng bay, dẫn nàng đi cùng, hi hi hi...
Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối đối với hoàn cảnh của Đại Viêm, nhưng càng nhiều người có tham vọng nhìn thấy cơ hội hơn.
“Hoàng đế Đại Viêm băng hà, chỉ sợ hoàng triều Đại Viêm sẽ loạn!"
"Đúng vậy, Đại Viêm còn chưa khôi phục lại từ trận thảm họa băng tuyết kia, trong nước loạn lạc phân tranh Hơn nữa, hoàng đế Đại Viêm luyện chế thuốc trường sinh bất lão hai lần đã dồn hết tinh lực, làm kiệt quệ hết tất cả tài lực và binh lực, thu thập thiên tài địa bảo trong thiên hạ, đã sớm khiến cho dân chúng phẫn nộ! Bây giờ lại đột nhiên băng hà, hậu sự còn chưa sắp xếp xong, loạn là điều tất nhiên!"
"Một màn của Đại Hạ có thể sẽ lại diễn ra một lần nữa!"
“Cơ hội đó, cơ hội của chúng ta!"
Các quốc gia xung quanh Đại Viêm đều rục rịch, chỉ cần Đại Viêm rối loạn, các quốc gia lập tức xuất binh.
Ví dụ như Tà Nguyệt vương triều cũng muốn xuất binh cướp một mảnh đất. Nhưng trong nước bọn họ còn chưa ổn định cho nên không hạ quyết tâm được.
Còn có Đại Hạ hoàng triều, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội xuất binh.
Đáng tiếc là ở giữa cách nhau một Đại Võ, còn có một đại dương mênh mông, căn bản là không đánh được, chỉ có thể sốt ruột.
Có lực uy hiếp nhất đối với Đại Viêm chính là Đại Võ hoàng triều.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều đang xem hành động của Đại Võ.
Hoàng cung Đại Võ, trong Kim Loan Điện.
Một vị tướng quân vui mừng nói: "Bệ hạ, hoàng đế Đại Viêm đột nhiên băng hà, cũng chưa lập ra người làm thái tử, triều đình tất loạn! Lúc này, dân gian Đại Viêm điên cuồng hỗn loạn, loạn lạc khắp nơi, suy yếu vô cùng! Bên ngoài lại có một đám như hổ đói rình mồi, Đại Viêm vô cùng bếp bênh nguy hiểm!"
“Mà lúc này, quốc lực của Đại Võ ta cường thịnh, binh cường mã tráng, lương thực dồi dào, chính là cơ hội xuất binh!"
"Kính xin bệ hạ cho mạt tướng năm mươi vạn binh mã, mạt tướng nhất định sẽ tiến vào giang sơn Đại Viêm, đánh hạ một khoảng lãnh thổ thật lớn, hiến cho bệ hạ!" Các vị tướng quân đồng thanh: "Mạt tướng xin chiến, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế gật đầu mỉm cười: "Có thể nhìn thấy lòng báo quốc của các vị ái khanh, trẫm vô cùng vui mừng! Nhưng chuyện binh không phải chuyện nhỏ, Lâm ái khanh, ngươi là đại nguyên soái binh mã có ý nghĩ gì đối với trận chiến này?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bệ hạ, có thể xuất binh nhưng vẫn chưa phải lúc!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
"Nguyên soái, sao lại nói ra lời này?"
Một vị tướng quân chắp tay, khó hiểu hỏi: "Bây giờ rất nhiều thế lực đang tranh quyền trong Đại Viêm, dân chúng không làm việc mà khởi nghĩa vũ trang, bên ngoài lại có bầy sói nhăm nhe, quốc lực của Đại Viêm vô cùng suy yếu, chính là lúc chúng ta khởi binh! Tại sao ngươi lại nói bây giờ không phải lúc? Kính xin nguyên soái giải thích nghi hoặc!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Đúng như lời ngươi nói, bây giờ Đại Viêm nguy cơ tứ phía, nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, là một trong tam đại hoàng triều, muốn bắt được Đại Viêm không hề dễ dàng như vậy!"
"Ví dụ như lúc trước chúng ta tấn công Đại Hạ cũng là triệu tập sáu nước khác, tập hợp đủ hơn hai trăm vạn nhân mã mới có thể chém xuống một khối thịt từ trên người Đại Hạ! Nhưng sau khi thái tử Đại Hạ trở về lại huy động lực lượng ẩn nấp, không đến một tháng đã thu hồi lại được tất cả lãnh thổ trừ cực Đông về tay!"
"Cũng giống như vậy, thân là một trong tam đại hoàng triều, chỉ sợ Đại Viêm hoàng triều cũng không đơn giản như vậy!"
Mọi người không kìm lòng được mà gật đầu.
Lúc trước, tất cả mọi người đều cho rằng Đại Hạ hoàng triều sắp xong đời rồi, kết quả sau khi thái tử Đại Hạ trở về trực tiếp lật bàn, giết hết tất cả loạn thần tặc tử, còn nhanh chóng thu hồi lại lãnh thổ đã mất, nắm giữ đại quyền chí tôn.
Đại Hạ hoàng triều đã như thế, Đại Viêm hoàng triều chắc chắn cũng không dễ dàng đối phó như vậy, nữ đế cũng không kìm lòng được mà gật đầu: "Ái khanh nói có lý!"
Không có một hoàng triều nào đơn giản, giống như nàng cũng đang âm thầm nắm giữ một lực lượng hùng mạnh.
Cho dù có bị lật bàn, nàng cũng có thể dựa vào lực lượng này để nắm giữ đại quyền.