Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Tiếp đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.   

             Bữa tiệc này vô cùng thịnh soạn, bách quan cũng tham gia cực kì vui vẻ.   

             Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nữ đế không khỏi nhớ lại một năm vừa qua, nàng cảm thấy mình có được rất nhiều điều.   

             Trồng được lúa Thái Bình, sản lượng lương thực toàn quốc tăng lên gấp bội.   

             Mở rộng biên cương bờ cõi, sát nhập Bạch Tượng, cực Đông Đại Hạ vào lãnh thổ của Đại Võ. Những quốc gia xung quanh thì đại loạn, duy chỉ có Đại Võ là vững như núi Thái Sơn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống no đủ. Đại Võ trở thành quốc gia mạnh nhất trong thiên hạ! Điều quan trọng nhất là nàng còn tìm được một phu quân cho đời mình.   

             Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh, nàng nở một nụ cười dịu dàng.   

             Lâm Bắc Phàm bị nữ đế nhìn thì tỏ vẻ ngại ngùng, hắn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ nhìn gì thần đấy, hay là trên mặt thần có hoa?"   

             Nữ đế lắc đầu, nàng vẫn tiếp tục nhìn: “Không có gì, trẫm chỉ muốn ngắm ngươi thôi! Có ngươi thật là tốt biết bao!"   

             Lâm Bắc Phàm cảm giác mình đang bị tán tỉnh.   

             Hôm nay bệ hạ làm sao vậy, hở tí là tán tỉnh hắn, đây là chuyện mà nam nhân phải làm chứ?   

             Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân hắn không thể tỏ ra yếu thế được.   

             Thế là hắn buông ly rượu trong tay xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, thần cũng có lời muốn nói với bệ hạ!"   

             “Muốn nói gì, ngươi cứ nói đi!” Nữ để hỏi.   

             “Bệ hạ, có bệ hạ thần cũng cảm thấy thật tốt!"   

             Nữ đế mỉm cười một cách tinh nghịch: “Tốt đến nhường nào?"   

             “Tốt cả đời!"   

             “Vậy còn được!” Nữ đế hài lòng.   

             Hai người len lén nắm tay nhau bên dưới bàn.   

             Sau khi đại hội của triều đình kết thúc, Lâm Bắc Phàm bèn trở về Lâm phủ để chúc tết mọi người.   

             Hắn lì xì, nói những lời chúc tốt đẹp, mặc dù năm nào cũng như nhau nhưng mọi người đều rất vui vẻ.   

             Mấy ngày tiếp đó, hắn phải tiếp từng quan viên đến chúc tết hắn, bậc cửa của Lâm phủ gần như bị giẫm phẳng luôn.   

             Tới mùng sáu tết, nữ đế cũng tới chúc tết Lâm phủ và ăn cơm đoàn viên.   

             Cái tết này trải qua vô cùng vui vẻ, đơn giản mà lại hạnh phúc.   

             Đón năm mới xong, triều đình lại trở về với guồng quay công việc.   

             Dân chúng thì bắt đầu vụ mùa xuân, trông lúa Thái Bình mà triều đình cung cấp, hi vọng năm nay cũng được một mùa bội thu. Đúng lúc ấy, đại quân đánh Đại Viêm chuẩn bị đã lâu và bắt đầu tiến về phía Nam. Mặc dù không có Lâm Bắc Phàm chỉ huy song mọi người vẫn tràn trề lòng tin rằng bọn họ sẽ giành chiến thắng.   

             Hôn sự giữa Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng...   

             Lúc này, nữ đế đang ở trong tẩm cung của mình và mặc thử lễ phục cho đại hôn. Nàng cực kì xem trọng đại hôn này nên đã chuẩn bị cả chín bộ hôn phục. Nàng phải thử từng bộ một rồi chọn ra một bộ thích hợp nhất, một bộ mà nàng hài lòng nhất.   

             Nhìn nữ đế mặc hôn phục yểu điệu bước tới, hai mắt của tiểu quận chúa đang đứng bên cạnh sáng quắc, nàng hâm mộ nói: “Nữ đế tỷ tỷ, trông ngươi mặc hôn phục đúng là đẹp xuất sắc luôn!"   

             “Vậy sao, Tiểu Vân Oanh?” Nữ đế cười không khép miệng lại được.   

             Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thật rồi! Trong mắt ta, nữ đế tỷ tỷ xinh đẹp số một thiên hạ! Tối mai sau khi thành thân, nữ đế tỷ tỷ lại càng thêm đẹp hơn!"   

             “Ha ha, Tiểu Vân Oanh, ngươi đúng là dẻo mép thật đấy! Mau giúp trẫm xem bộ nào đẹp nhất đi?"   

             Nữ đế đứng trước một cái gương đồng cực lớn, nàng xoay đi xoay lại xem xét.   

             Sau đó nàng lại vào phòng trong đổi một bộ khác.   

             Sau vài lần như vậy, tiểu quận chúa chau mày nói: “Nữ để tỷ tỷ, bộ nào cũng đẹp hết, khó chọn quá!”“Trẫm cũng thấy bộ nào cũng đẹp, nhưng mà kiểu gì cũng phải chọn một bộ!” Nữ đế cũng thấy khó khăn vô cùng.   

             Chín bộ hôn phục này đều được nàng lựa chọn một cách tỉ mỉ, sau đó mới cho người chế tác nên đều khiến nàng hài lòng cả. Giờ bảo nàng phải chọn bộ ổn nhất thì nàng cũng phát sầu vô cùng.   

             “Tiểu Vân Oanh, ngươi đi gọi Lâm ái khanh tới đây giúp trẫm tham mưu!” Nữ đế nói.   

             Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm - người ban nãy còn đang phê duyệt tấu chương đã tới.   

             Nữ đế có hơi ngại ngùng, nàng cho hắn xem hôn phục của mình: “Ái khanh, chỗ hôn phục này trẫm rất thích! Ngươi thấy lúc đại hôn trẫm nên mặc bộ nào thì hợp lí?"   

             “Bệ hạ, cần gì phải phiền phức như vậy?"   

             Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu đã thích thì mặc hết luôn cho xong? Lúc hôn lễ thì có thể mặc một bộ, khi tiếp đãi mọi người thì mặc bộ khác, lúc chúc mừng cùng dân chúng thì mặc bộ thứ ba... Thể nào cũng mặc được hết một lượt!"   

             Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng lớn giọng nói: “Ý hay đấy!"   

             “Cơ mà có tận chín bộ hôn phục, cứ đổi đi đổi lại thì hơi phiền phức..."   

             “Không phiền phức, không phiền phức một chút nào, trẫm có thể sắp xếp được!"   

             Nữ đế cười khanh khách: “Nếu không đủ thời gian thì hôn lễ có thể kéo dài thêm hai ngày, cùng chúc mừng với trời đất mà!"   

             Khó khăn lắm mới có một lần đại hôn, giải quyết chung thân đại sự của mình nên nữ đế phải dùng bằng hết quyền hạn của mình thì thôi.   

             “Nữ để tỷ tỷ nói đúng đấy, chuyện chung thân đại sự của mình, nên làm mà!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói. Tiếp đó, nữ đế lại kéo Lâm Bắc Phàm đến bảo hắn thay hôn phục. Lâm Bắc Phàm thấy hơi phiền phức: “Thần cũng phải mặc thử ư?"   

             “Đó là điều đương nhiên, ngươi là hoàng phu tương lai của trẫm, sao mà thiếu ngươi được?” Nữ đế hùng hổ nói. Thế là dưới yêu cầu mãnh liệt của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt đầu thay hôn phục.
 

Advertisement
';
Advertisement