Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Mọi người bèn ào ra đường phố để xem Tử Nguyệt nữ đế.   

             Chỉ thấy bên trong đội ngũ khí thế ấy có một chiếc xe ngựa sang trọng do sáu con bảo mã kéo.   

             Bên trong xe ngựa là một mỹ nhân khoác hoàng bào.   

             Mặc dù có rèm cửa che đi, không thể nhìn rõ diện mạo của nàng song từ tư thế uyển chuyển kia, mọi người có thể chắc chắn rằng đó là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.   

             Đội ngũ hoành tráng ấy cứ đi thẳng tới hoàng cung.   

             Lâm Bắc Phàm nhận được tin này thì ngớ người, hắn vội vã chạy đến cổng hoàng cung, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây?"   

             Tử Nguyệt nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của nàng tỏ rõ vẻ ghen tuông: “Ngươi chuẩn bị tiến hành đại hôn rồi, sao trẫm có thể không tới chứ?"   

             Lâm Bắc Phàm thấy gượng gạo quá!   

             Hắn sắp cử hành đại hôn, kết quả tân nương lại không phải là Tử Nguyệt nữ đế Hiện giờ đối phương còn tìm đến tận cửa nữa chứ.   

             Hay là nàng định đại náo hôn lễ?   

             Lâm Bắc Phàm hốt hoảng, hắn vội nói: “Bệ hạ, ta không có ý đó! Ý của ta là ngươi tới sao không báo trước với ta một tiếng? Hại ta tới giờ mới biết, ta còn chưa chuẩn bị"   

             Tử Nguyệt nữ đế phất tay: “Không cần đâu! Chuyện nhỏ này để ta thương lượng với nữ nhân kia là được rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng!"   

             Lâm Bắc Phàm thấy hoang mang, sao hắn có thể không nhọc lòng chứ?   

             Từ khi hai vị nữ đế “bắt tay” nhau là chẳng chuyện gì đến lượt hắn hết.   

             Chuyện gì hắn cũng không được biết, điều này khiến hắn nhiều khi mơ hồ, nhiều khi lại như ngồi trên đống lửa...   

             “Quân sư, lần này trẫm tới một là nhận lời mời của nữ nhân kia. Tà Nguyệt chúng ta nhận ân huệ, về tình về lí thì đều phải tới. Thứ hai, Đại Võ cũng coi như là quê hương thứ hai của trẫm, thế nên trẫm định trở về xem, tiện thể giải khuây luôn. Thứ ba là coi như cho quân sư một bất ngờ lớn!” Tử Nguyệt nữ đế mỉm cười.   

             Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn, gì mà bất ngờ chứ, có mà khiến hắn sợ chết khiếp ấy chứ.   

             Có điều ván đã đóng thành thuyền, thôi thì cứ kệ nàng vậy.   

             Tiếp đó, hai người vào bên trong hoàng cung gặp mặt nữ đế.   

             Đây là lần thứ hai hai người này gặp nhau.   

             Hai người đều là tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa còn là hai mỹ nhân có quyền có thế nhất trong thiên hạ. Khí chất và bối cảnh của bọn họ đều khiến bọn họ có mị lực hơn rất nhiều.   

             Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải, hắn chỉ cảm giác hai nữ nhân này đang trao đổi ánh mắt với nhau. Đồng thời hắn bỗng thấy thật may mắn thì mình có cơ hội sở hữu hai vị nữ đế trên đời!   

             Tử Nguyệt nữ đế nghiêm túc nói: “Trẫm, Tử Nguyệt nữ đế của vương triều Tà Nguyệt tham kiến bệ hạ Đại Võ!"   

             Nữ đế ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, nàng cười mà như không cười, đoạn bảo: “Tử Nguyệt, ngươi phải gọi trẫm là gì ấy nhỉ?"   

             Tử Nguyệt nữ để hô một tiếng: “Tỷ tỷ!"   

             Nữ đế lập tức tươi cười: “Ầy! Muội muội tới rồi!"   

             Tử Nguyệt nữ đế bỗng càng cảm thấy tủi thân hơn!   

             Nàng bèn liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ.   

             Nếu như không phải tên nam nhân này thì nàng cần gì phải nhún nhường như vậy? Sau này nàng nhất định phải tính sổ với hắn!   

             Lâm Bắc Phàm run bần bật, hắn cảm giác Tử Nguyệt nữ đế sắp sửa tính sổ hắn tới nơi!   

             Làm nam nhân khó quá trời!   

             Nhất là làm nam nhân của nữ đế lại càng khó hơn!   

             Nữ đế nhiệt tình vô cùng: “Muội muội, ngươi có thể đến tham gia hôn lễ của tỷ tỷ khiến tỷ tỷ vô cùng vui! Những chuyện trẫm đã hứa thì nhất định sẽ không quên! Chúng ta bắt tay nhau cùng tạo nên một thế gian mĩ mãn, ngươi thấy thế nào?"   

             Tử Nguyệt nữ đế thấy lòng mình được an ủi phần nào, coi như chuyến này không lỗ.   

             Thôi vậy, làm muội muội thì làm muội muội!   

             Có một tỷ tỷ giỏi như vậy che mưa chắn gió cho cũng tốt!   

             Tiếp đó, hai vị nữ đế bắt đầu vừa nói vừa cười.   

             Làm hai nữ đế duy nhất trong thiên hạ, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Hai người chia sẻ về những kinh nghiệm chấp chính, về sự khó khăn cũng như những nỗi khổ khi nắm giữ chính quyền, nói về người nam nhân chung, thậm chí còn nói cả...   

             Thế nhưng nói mãi nói mãi, hai người lập tức thấy ai đó thật chướng mắt. Có hắn ở đây, nhiều việc không thể mở miệng được.   

             Thế là nữ đế bèn phất tay: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể đi rồi!"   

             Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nàng đang đuổi hắn đấy à? Nhưng mà hắn không thể đi!   

             Hắn mà đi thì hai nữ nhân này sẽ “tính kể” sau lưng hắn, như thế thì hắn biết phải làm thế nào?   

             Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ đâu.   

             Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần không đi! Nghe hai vị bệ hạ nói chuyện vi thần thấy có ích vô cùng, thần muốn tiếp tục ở lại để nghe!”“Ái khanh, ngươi cứ đi đi! Trẫm và muội muội nói toàn chuyện con gái với nhau, một đại nam nhân như ngươi ở lại thì chúng ta thực sự ngại lắm!” Nữ để khuyên bảo.   

             Lâm Bắc Phàm nghe vậy xong thì càng không muốn đi.   

             Chuyện con gái của hai người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
 

Advertisement
';
Advertisement