Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Xe ngựa của Triệu Nhan vội vã băng qua thành Đông Kinh, cuối cùng đến nơi bố trí thuốc nổ nằm ở tây thành, từ sau khi xây dựng lại đội giám sát quân khí, nơi làm thuốc nổ ban đầu liền biến thành cơ quan hỏa dược, trở thành một trong tứ đại cơ quan của Quân Khí Giám, hiện tại đang trong quá trình mở rộng, ở đây ngoài chế tạo vũ khí thuốc nổ ra, còn có một vai trò, đó là thử nghiệm sức mạnh của các vũ khí thuốc nổ kiểu mới.

Khi Triệu Nhan tới xưởng hỏa dược, thì nhìn thấy hai người Thẩm Quát và Tô Thức đã ở đây đợi hắn, thông thường kẻ địch từ trước đến nay sẽ luôn luôn gây khó dễ, nhưng hai người này đều là người biết chừng mực, vì vậy tuy quan hệ cá nhân không tốt, nhưng lại không ảnh hưởng tới công việc, thậm chí còn hợp tác hết sức ăn ý, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân vì sao giữa kẻ thù lại luôn hiểu rõ nhau nhất.

- Quận vương, ngài cuối cùng cũng đến rồi, xe nỏ kiểu mới đã thiết kế thành công, xưởng cung nỏ bên đó bất cứ lúc nào cũng có thể đưa vào sản xuất, hôm nay mời ngài chiêm ngưỡng một chút uy lực của xe nỏ kiểu mới, xem có đạt yêu cầu của ngài không? Thẩm Quát nhìn thấy Triệu Nhan đến, lập tức mặt mày niềm nở nghênh đón nói, xe nỏ mới tuy là do Triệu Nhan phát minh ra, nhưng y thân là Quân Khí Giám, công lao dĩ nhiên không nhỏ, hơn nữa y vừa mới tiếp nhận chức Quân Khí Giám này đã lập được công lao lớn, cũng coi như hoàn toàn yên tâm ngồi vững vị trí này rồi.

- Xe nỏ kiểu mới gì cơ? Quận vương trước đó đã đặt lại tên cho loại vũ khí này rồi mà, sau này khi ghi tên vào kho vũ khí phải sửa thành hai chữ nỏ pháo, giám sát Thẩm tuyệt đối không nên nhầm, tránh bị người khác chê cười! Lúc này Tô Thức cũng chạy tới chào đón, nhưng y vừa mở miệng đã nồng đặc mùi thuốc súng, xem ra vì y ở xưởng hỏa dược lâu rồi, trên người cũng nhiễm tính khí của thuốc nổ.

- Bản quan đương nhiên biết xe nỏ mới gọi là nỏ pháo, chỉ là nỏ pháo vẫn chưa chính thức sản xuất, gọi là gì cũng vậy thôi!

Thẩm Quát cũng không chịu nhún nhường ngang ngạnh nói, tuy chức quan của y cao hơn Tô Thức, nhưng Tô Thức lại là người chủ yếu quản lí việc nghiệm thu và nhập kho của vũ khí, căn bản không chịu sự quản giáo của y, thậm chí bình thường y còn phải chịu sự giám sát của Tô Thức, thêm nữa tính khí hai người không hòa hợp, vì vậy họ cứ gặp mặt, y rằng lại cãi nhau một trận.

- Được rồi được rồi, hai vị đừng tranh cãi nữa, chúng ta trước tiên đi xem uy lực của nỏ pháo, nếu không có vấn đề gì, thì hôm nay sẽ mời quan lại và các vị tướng quân đến, cho họ thưởng thức thành quả suốt thời gian qua của Quân Khí Giám chúng ta! Triệu Nhan biết nếu để Thẩm Quát và Tô Thức tiếp tục cãi vã, thì chắc chắn trong phút chốc không thể dừng được, cho nên vội vàng khuyên can.

Thẩm Quát và Tô Thức vẫn phải nể mặt Triệu Nhan, cho nên hai người họ hung hãn trợn mắt nhìn đối phương. Sau đó mới đưa Triệu Nhan tới xưởng thí nghiệm vũ khí. Ở đây đã đặt một khẩu nỏ pháo do Triệu Nhan thiết kế, nhưng so với khẩu mà ban đầu Triệu Nhan chế tạo, thì khẩu nỏ pháo trước mặt lại hiện đại hơn nhiều.

Khẩu nỏ pháo này lớn gấp đôi cái Triệu Nhan thiết kế, gia công cũng vô cùng tinh tế, đặc biệt là hai lò xo xoắn ở nòng nỏ pháo, đoán chừng là để tiện cho Triệu Nhan quan sát, vì vậy nắp đậy bên ngoài đã bị bỏ đi, chỉ cần dùng mắt thường, cũng có thể thấy sự tinh tế và độ dài của hai lò xo xoắn này giống nhau, hơn nữa nguyên liệu cũng y hệt, chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề trước kia đó là lực của lò xo không đều.

- Quận vương mời ngài xem, dây cung của nỏ pháo theo sự dặn dò của ngài, đã đem bộ phận ở giữa đổi thành túi da, như này vừa có thể bắn ra đạn pháo, vừa có thể phóng tên nỏ, bây giờ chúng ta thử nghiệm uy lực của nỏ pháo! Thẩm Quát chỉ vào dây cung phía mặt trên nỏ pháo giải thích.

Triệu Nhan lúc này cũng mới phát hiện ra, dây cung của nỏ pháo quả nhiên đã cải thiện theo lời của mình, khiến hắn vô cùng hài lòng, gật gật đầu nói: - Nếu đã như vậy, thì bây giờ chúng ta hãy thử nghiệm uy lực của nó một chút!

Thấy Triệu Nhan đồng ý, Thẩm Quát lập tức gọi tới hai thợ thủ công, vốn dĩ nỏ pháo là dùng để bắn đạn pháo, nhưng để có thể chứng minh loại nỏ pháo này có thể sử dụng, vì vậy lần đầu bắn vẫn là tên nỏ, uy lực của nỏ pháo này lớn hơn rất nhiều cái Triệu Nhan thiết kế ban đầu, cho dù bên trên có lắp đặt ròng rọc, cũng phải cần hai thợ thủ công cường tráng mới có thể kéo ra, đợi cho dây cung căng lên, tên nỏ cũng buông về phía sau, Thẩm Quát tự mình cầm cây chày gỗ đập trúng vào bộ phận đằng sau dây cung.

Triệu Nhan nghe thấy một tiếng "vù", ngay sau đó mũi tên giống như cây giáo phát ra thứ âm thanh sắc nhọn như xé gió, chớp mắt đã bắn xa hàng trăm bước, rồi một tiếng "ầm" phát ra từ một mặt của bức tường gạch làm bia ngắm, hơn nữa ghim chắc chắn ở phía trên, phần đuôi vẫn không ngừng rung bần bật, xem ra bắn rất sâu.

- Ha ha, sức mạnh không tệ, độ chuẩn xác cũng tốt hơn trước rất nhiều! Triệu Nhan nhìn thấy một mũi tên trúng mục tiêu, lập tức vỗ tay khen ngợi, thợ thủ công của Quân Khí Giám thật sự chuyên nghiệp, thời gian ngắn như vậy đã có thể giải quyết được chướng ngại lò súng bắn đạn chịu lực không đều, còn có thể lập tức đưa vào sản xuất, khó trách tại sao quân sự của Đại Tống vẫn luôn đứng đầu ba cường quốc.

- Quận vương, tiếp theo sẽ thử nghiệm đạn pháo, chúng ta vẫn nên lui về sau bức tường để giữ an toàn! Lúc này Thẩm Quát cầm vài cái mũ sắt đi tới, đạn pháo thực ra chính là một quả lựu đạn cỡ lớn, cần phải đốt cháy sau đó dùng nỏ bắn đi, nhưng nếu nhỡ không bắn đi được, thì rất nguy hiểm, đương nhiên xác suất rất nhỏ, nhưng thân phận của Triệu Nhan cao quý, chẳng may xảy ra dù là tổn thất nhỏ nhất cũng cần phải đề phòng.

Triệu Nhan trước giờ cũng coi như rất quý trọng tính mạng bản thân, vì vậy hắn cũng nghe lời, nhận lấy chiếc mũ sắt trong tay Thẩm Quát đội lên đầu, sau đó cùng với Tô Thức tới sau bức tường đá hình bán cung cách nỏ pháo mười mấy bước, thứ này là đặc biệt chuẩn bị cho việc thử nghiệm những vũ khí tương đối nguy hiểm.

Những người Triệu Nhan nấp kĩ sau bức tường, sau đó từ tường chắn mái ở phía trên nghiêng đầu quan sát bên ngoài, thấy hai người thợ thủ công một lần nữa căng dây cung lên, sau đó lấy ra một quả đạn pháo từ trong hòm bên cạnh, căn cứ vào cự ly bắn dự đoán của nỏ pháo cắt đi một bộ phận dẫn tiền, lúc này có một người tới châm lửa, một người khác phụ trách bắn ra, cuối cùng quả đạn pháo bay ra như tia chớp, hơn nữa khoảnh khắc trúng vào bia ngắm thì phát nổ, một tiếng "đùng đoàng" nổ toạc trên bức tường một cái lỗ to.

- Tốt! Triệu Nhan nhìn đến đây, cũng lập tức kêu lớn, hắn không chỉ khen uy lực của nỏ pháo tốt, mà còn ca ngợi kĩ thuật kiểm soát của hai vị thợ thủ công, dù sao có thể khiến khi đạn pháo trúng vào bia tường thì cùng lúc phát nổ, cần phải có kinh nghiệm vô cùng phong phú cùng với tính toán siêu việt, điều này đến Triệu Nhan cũng không làm được.

Nhưng ngược lại với sự hưng phấn của Triệu Nhan, Thẩm Quát lúc này lại có chút do dự nói: - Quận vương, sức mạnh của nỏ pháo này đúng là không còn gì để chê, chỉ cần có thể bắn đạn pháo vào quân trại đối phương, nhất định có thể khiến kẻ thù loạn lạc, nhưng lại có chút phiền phức, đó là trước khi bắn phải cần pháo thủ tính toán tầm bắn, dùng để xác định chiều dài của kíp nổ, hai thợ thủ công này đều hiểu về toán học, cho nên kiểm soát không có vấn đề gì, nhưng nếu để hai binh lính bình thường điều khiển, e rằng phải mất một thời gian huấn luyện mới được.

- Uy lực của nỏ pháo so với các loại nỏ thường, máy bắn đá mạnh hơn mấy lần thậm chí mấy chục lần, ông trời rất công bằng, vũ khí lợi hại như vậy, tất nhiên cũng có những hạn chế, may mà những hạn chế này cũng không đáng vào đâu, cùng lắm là trong quân ngũ chọn ra một số binh lính thông minh cho học tập một chút là được, dù sao cũng không tốn mấy thời gian.

Triệu Nhan nghe xong không chút để ý cười cười nói, vũ khí đời sau sẽ càng phức tạp, thậm chí trình độ văn hóa của binh sĩ cũng yêu cầu cao hơn, mang ra so sánh, thao tác của nỏ pháo này đã quá đơn giản rồi, thậm chí là cho dù không biết tính, một người chỉ cần thao tác vài lần, cũng có thể rút ra một chút kinh nghiệm.

Nghe xong lời của Triệu Nhan, Thẩm Quát và Tô Thức không hẹn mà cùng gật đầu, Triệu Nhan lại cho hai thợ thủ công bắn thêm vài phát đạn pháo nữa, chắc chắn nỏ pháo không có vấn đề gì, mới cấp tốc phi ngựa vào cung, dù gì loại vũ khí uy lực mạnh mẽ như này, cần phải để sau khi hội người Triệu Thự tận mắt nhìn thấy, mới có thể phê chuẩn chính thức sản xuất.

Nhưng điều khiến Triệu Nhan không thể ngờ tới chính là, khi hắn vừa tới trước cửa tẩm cung của Triệu Thự, thì nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng "ầm", ngay sau đó Hoàng Ngũ Đức mang theo một toán cung nữ và thái giám chật vật từ bên trong tháo chạy ra ngoài, khi thấy Triệu Nhan, lập tức mừng rỡ lên phía trước nói: - Quận vương ngài đến thật đúng lúc, bệ hạ đang nổi trận lôi đình, chúng tại hạ cũng không dám khuyên ngăn, người hãy mau vào khuyên giải bệ hạ một chút, nhất định không được để bệ hạ vì chuyện này mà tổn hại long thể!

Triệu Nhan nghe cũng sững sờ, sau đó vô cùng khó hiểu hỏi lại: - Sao lại thế, thời gian này dường như cũng không có quốc sự gì, hơn nữa cũng sắp bước sang năm mới rồi, vì sao phụ vương lại nổi giận như vậy chứ?

Đối với câu hỏi của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức đầu sỏ gián điệp nhìn ngó xung quanh, đến khi phát hiện những người xung quanh đều biết ý lùi về sau, mới thì thầm nói: - Bệ hạ còn có thể giận vì cái gì nữa, chẳng lẽ còn phải chuyện của Thái hậu sao?

Triệu Nhan vừa nghe thấy liền phản ứng ngay, thời gian này sức khỏe của Triệu Thự đã gần như hồi phục trở lại, nhưng sự tranh quyền đoạt thế giữa người và Tào Thái hậu càng kịch liệt hơn, cũng không biết Tào Thái hậu đang nghĩ gì, lần này lại cứ cố chấp nắm quyền trong tay mình, khiến cho Triệu Thự giận sôi sùng sục, nhưng lại không có cách nào, Thọ Khang công chúa sở dĩ ở tại chỗ Triệu Nhan lâu như vậy không hồi cung, nguyên nhân lớn nhất chính là sợ bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu của Tào Thái hậu và Triệu Thự.

- Thì ra là vậy, nhưng ta nghe nói Hàn tướng quân và Âu Dương tướng quân đã lần lượt khuyên răn Thái hậu và cha ta, khiến quan hệ hai người có chút dịu lại, tại sao hôm nay cha ta lại tức giận như vậy chứ? Triệu Nhan vẫn không hiểu nổi hỏi tiếp, tuy hắn định mặc kệ chuyện tranh giành quyền lực của Tào Thái hậu và Triệu Thự, nhưng không có nghĩa hắn không quan tâm đến việc này, trên thực tế tranh đấu của Tào Thái hậu và Triệu Thự, hắn và Thọ Khang công chúa đều đang âm thầm chú ý.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức bỗng nhiên tức giận cắn răng nói: - Quận vương, chuyện trong cung nói ra rất phức tạp, nhưng vẫn là câu nói cũ, không sợ việc xấu, chỉ sợ người xấu, Thái hậu vốn dĩ tính tình khoan dung, không để tâm tới quyền lực, nhưng lần này lại bị tiểu nhân khích bác, vì vậy mới không chịu bỏ qua quyền lực ở trong tay.

Triệu Nhan khi nghe thấy có người dám cố ý gây chia rẽ quan hệ giữa Triệu Thự và Tào Thái hậu, vô cùng chấn động, vội vàng truy hỏi:

- Đó là ai, sao lại có gan tày trời dám châm ngòi ly gián?
Advertisement
';
Advertisement