Mùa đông của năm Trị Bình thứ 2. Khi năm nay là trận tuyết rơi đầu tiên thì Quận Vương Phủ trong thành Khai Phong cũng yên tĩnh như vậy, từ sau khi Triệu Nhan đi sứ Liêu Quốc, Tào Dĩnh đã dọn về Quận Vương Phủ trong thành mà cư trú, thường ngày thì đóng cửa không tiếp khách, chỉ có tỷ muội tốt đến thăm thì cô ấy mới đi ra gặp một chút, còn về công chúa Bảo An và công chúa Thọ Khang cũng dọn về cung, chỉ là thường ngày cũng có đến Quận Vương Phủ dạo chơi.
Hôm nay sau hoa viên Quận Vương Phủ trở nên ấm áp, Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi, công chúa Bảo An, công chúa Thọ Khang 4 người ngồi quây quần bên cái bàn, trên bàn đặt 1 rồi lẩu lớn và 1 nồi lẩu nhỏ. Nồi lẩu lớn là cho công chúa Bảo An và Tiết Ninh Nhỉ 3 người dùng, còn nồi lấu nhỏ thì chuẩn bị cho Tào Dĩnh ăn chay, món ăn trên bàn cũng đều là thịt và rau chia ra, 3 người vừa ăn vừa thưởng thức tuyết rơi bên ngoài.
- Ninh Nhi, dạo này cảm thấy sao rồi, tiểu tử kia có nghịch ngợm không? Thọ Khang công chúa ngồi kế Tiết Ninh Nhị, lúc này cô ấy một bên sờ vào cái bụng to to cao cao một bên hỏi, Tiết Ninh Nhỉ đã mang thai 7 tháng, bây giờ kích thước vòng eo cũng rất cồng kềnh.
Con người cũng đầy đặn hơn nhiều, thoạt nhìn có vẻ phát ra ánh sáng hào quang của người mẹ.
- Đa tạ công chúa quan tâm, ngoài những tháng đầu có cảm giác buồn nôn ra, bây giờ cũng đỡ hơn rồi a, thậm chí còn dễ đói, mỗi tối tỷ tỷ còn cố tình kêu nhà bếp nấu ăn cho muội muội ăn nữa ạ. Tiết Ninh Nhi mim cười nói, đối với cuộc sống hiện giờ, cô cảm thấy rất thỏa mãn, đặc biệt là em trai của mình cũng được vào triều làm việc, không để người làm chị này bận tâm nữa, điều này khiến cho Tiết Ninh Nhi mỗi sáng thức dậy, dường như có cảm giác như trong mơ vậy.
- Vậy cũng đúng, không gặp muội muội Ninh Nhi mấy ngày, thật sự là mập ra chứt, nhưng mà càng nữ tính hơn. Bảo An công chúa lúc này mở miệng nói, nhìn ánh mắt của Tiết Ninh Nhi có đôi chút yêu thương, cô yêu thương nhất là Triệu Nhan, hiện nay Tiết Ninh Nhi có con với Triệu Nhan, yêu cây yêu cả cành nên Bảo An công chúa cũng tất để tâm chuyện của Tiết Ninh Nhi, tuy là bây giờ cô đã dọn vẽ cung, nhưng cứ cách ngày lại về thăm hỏi.
- Nhị tỷ, tam tỷ, hai người cũng đừng lo nói chuyện không thôi, rau thịt trong nồi lẩu cũng chín hết rồi, không ăn nữa là nó nát hết đó. Lúc này, Tào Dĩnh vừa cười vừa nói, chỉ là trong nụ cười của cô ấy lúc nào.
cũng lộ ra nổi oán hận trong lòng. Dù gì cô ấy mới là Vương Phi của Triệu Nhan. Nhưng mà bây giờ bị Tiết Ninh Nhi mang thai trước, tuy là Tào Dĩnh không đến nỗi phải ghen ty, nhưng mà giờ nghe thấy 2 vị công chúa luôn hỏi thăm Tiết Ninh Nhi, trong lòng nhất định là sẽ khó chịu.
Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cũng lập tức phát hiện mình lạnh nhạt với Tào Dĩnh, cũng có chút ngượng ngùng cười, sau đó kéo Tào Dĩnh nói mấy câu riêng tư, đặc biệt là công chúa Bảo An từ trong mình lấy ra phương thuốc nhét vào lòng Tào Dĩnh, và nhỏ nhẹ nói với cô ấy, đây là phương thuốc sinh con được các phi tần truyền tay nhau trong cung, hơn nữa đảm bảo sinh được con trai, bảo Tào Dĩnh ráng chịu khó uống mấy ngày, đợi đến khi Triệu Nhan về, nhất định có thể 1 lần là mang thai, kết quả khiến cho Tào Dĩnh đỏ mặt
Đang nói sôi nổi thì chỉ thấy Thọ Khang công chúa từ trong nõi gắp lên miếng thịt cá, để vào miệng thưởng thức mùi vị cay quen thuộc, bỗng nhiên than thở nói:
- Ây da, không biết tam đệ khi nào vẽ? Trái ớt trong nồi là món khoái khẩu của nó, lần trước nhờ người đưa qua cho nó không biết là có gửi được chưa?
Lời nói của Thọ Khang công chúa vừa dứt, thì Tào Dĩnh và Bảo An công chúa đều im lặng, ban đầu khi Triệu Nhan đi sứ Liêu Quốc, họ cũng nghĩ răng hắn trong mấy tháng sẽ trở về, nhưng lại không nghĩ đến ở Liêu Quốc xảy ra cuộc nội loạn, khi mà họ nghe tin tức này, đều sợ hãi, thậm chí Tào Dĩnh còn không có nói thông tin này cho Tiết Ninh Nhi nghe, sợ cô ấy động, thai.
Nhưng mà trong khi Tào Dĩnh họ lo lắng thì trong cung Triệu Thự phái người đến báo tin, nói với họ rằng Triệu Nhan và Triệu Thự đã bình an đến Thượng Kinh Liêu Quốc mà không gặp nguy hiểm gì, hơn nữa đã phái người trong cung đi đón họ rồi, điều này khiến cho Tào Dĩnh họ cũng dần dần yên tâm.
Vốn dĩ họ nghĩ rằng Triệu Nhan sẽ nhanh chóng trở về, dù sao thì Liêu Quốc loạn như vậy, ai biết có gặp nguy hiểm gì không, nhưng mà họ đã chờ gần 2 tháng, nhưng không chờ được tin tức Triệu Nhan trở về, điều này khiến cho Tào Dĩnh vô cùng lo lắng, cuối cùng Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa trực tiếp đi gặp Triệu Thự, như vậy mới hỏi được chút thông tin của Triệu Nhan.
Theo Triệu Thự nói thì vì ở Liêu Quốc nội loạn, hơn nữa phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên chiếm đi phía nam của Liêu Quốc, làm cho kẹt đường đi về Đại Tống của Triệu Nhan họ, cuối cùng chỉ có thể đi về bằng đường biển, hiện nay Triệu Nhan và Triệu Húc đã được thuyền của truyền định đưa về đến tả lộ Hà Bắc, chỉ là sự tạo phản của Gia Luật Trọng Nguyên khiến cho Liêu Quốc đại loạn, làm cho nhiều người không muốn đầu hàng quy thuận đều chạy đến đường Hà Bắc, ngoài ra Đại Tống cũng muốn mượn thời cơ xuất quân, đoạt lại miếng đất Yến Bắc mà Liêu Quốc đã chiếm đóng, cho nên Triệu Nhan và Triệu Húc phải ở lại Hà Bắc chủ trì đại cục.
Đối với sự giải thích của Triệu Thự, Tào Dĩnh họ không có nghỉ ngờ gì, dù gì họ cũng từ con đường khác mà biết được thông tin Liêu Quốc đại loạn, Hà Bắc cũng thật sự chịu ảnh hưởng, hơn nữa việc này còn liên quan đến thu hồi đất Yến Vân, để Triệu Húc và Triệu Nhan hai hoàng tử ở lại chủ trì đại cục cũng là chuyện bình thường.
Huống chỉ thời gian trước đó Triệu Húc còn gửi thư cho Triệu Thự, giới thiệu tình trạng ở bên Liêu Quốc, ngoài ra còn nói Triệu Nhan ở củng với Triệu Húc, bức thư này Bảo An công chúa cũng chính mắt nhìn thấy, đích thực là nét chữ của Triệu Hú, điều này càng khiến cho họ tin là Triệu Nhan ở Hà Bắc, thậm chí là Thọ Khang công chúa nhờ người gửi một bao ớt cho Triệu Nhan, đều là năm nay sản xuất hết, ngoài ra Triệu Nhan kêu người trồng mấy cây rau củ cũng lớn rồi, mùi vị khá ngon, Tào Dĩnh họ cũng rất thích, đáng tiếc là "Triệu Nhan không phải là người đầu tiên thưởng thức.
- Nam nhân và nữ nhân như chúng ta thì không giống nhau, hơn nữa tam đệ còn là hoàng tử, mọi thứ đều phải lấy quốc sự là trọng. Im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Bảo An công chúa mở lời, làm người chị yêu thương Triệu Nhan nhất, cô ấy cũng rất nhớ em trai của mình, nhưng mà cô ấy cũng biết trong lúc này, hắn càng nên ở lại Hà Bắc.
- Đúng vậy, phu quân thân là hoàng tử thì phải đảm trách nhiệm của hoàng tử, bây giờ tình thế ở Hà Bắc cũng chịu ảnh hưởng của Liêu Quốc, thêm vào nữa là triều đình có ý thu hồi cố thổ, phu quân nếu như có thể giúp triều đình hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ lưu danh lịch sử, chúng ta cũng hưởng vinh dự này.
Lúc này, Tào Dĩnh rất nghiêm túc mà nói. Nghe được lời nói của Tào Dĩnh, Thọ Khang công chúa và Tiết Ninh Nhi cũng đồng ý gật đầu, chỉ là Bảo An công chúa đang ngồi không biết là Tào Dĩnh đang nghĩ ngờ Triệu Nhan có thật sự ở Hà Bắc hay không? Vì theo lẽ thường suy đoán thì Triệu Nhan chỉ là Vương gia nhàn rỗi, cho dù tình thế ở Hà Bắc căng thẳng thì chỉ cần có Dĩnh Vương Triệu Húc ở đó đã đủ rồi, ngoài ra Triệu Húc cũng viết thư cho Triệu Thự, Triệu Nhan thì cái gì cũng không có, Triệu Nhan với mức độ nhớ nhà như vậy e là sau khi về đến Đại Tống thì điều đầu tiên là sẽ viết thư báo bình an cho gia đình.
Cũng chính là những điểm đáng ngờ ở trên, khiến cho Tào Dĩnh luôn lo lắng cho hắn, chỉ là trong nhà còn có bà bầu Tiết Ninh Nhi phải chăm sóc, nói câu không tốt thì, nếu như Triệu Nhan chắng may gặp nguy hiểm gì thì đứa con trong bụng Tiết Ninh Nhi là huyết cốt duy nhất của Triệu Nhan, vì thế trong khoảng thời gian này, Tào Dĩnh tuy lo lắng Triệu Nhan rơi biết bao nhiêu nước mắt nhưng ngoài mặt thì không bao giờ để lộ ra, thậm chí ngay cả Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!