Triệu Nhan mang theo Triệu Quăn đến trường học, tưởng rằng lại có thể nghe từng tiếng đồng thanh đọc kinh thư như bình thường, những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang tuy rằng nghịch ngợm, nhưng lại vô cùng quý trọng cơ hội đến lớp, mỗi khi Triệu Nhan đến trường, học sinh lớp 1 đều đến gần như đầy đủ, thậm chí hắn còn đem chìa khóa trường học cho tiểu tử Vương Thái, cho nó làm lớp trưởng, rồi sau này có thể nối nghiệp phụ thân!
Nhưng hôm nay lại xuất hiện tình huống ngoài dự tính, ở trường không có tiếng học trò đọc sách, sự lạ thường này làm cả Triệu Nhan và Triệu Quần đều quay nhìn về phía phòng học lớp 1.
Trong lòng Triệu Nhan cũng hết sức kỳ quái lập tức đến cửa phòng học đứng ngoài nhìn vào, vừa bước đến cạnh cửa nghe bên trong có một thanh âm của thiếu nữ vọng ra:
- Các ngươi tốt nhất chủ động đứng ra, bằng không ta đợi tiên sinh các ngươi đến, đừng trách ta không khách khí!
Nghe được thanh âm của thiếu nữ trong phòng học, Triệu Nhan càng thêm kỳ quái, từ lần trước ở ngoài cửa sổ nghe lén có mấy cô nương đã chủ động cùng hắn giao lưu, rồi sau đó có mấy người lớn gan đi vào học tập, tuy nhiên đại bộ phận cô nương vẫn không đồng ý, cho nên các cô nương đó cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đến nghe một chút, chỉ có điều bọn họ tuổi cũng không lớn, hình như cũng không có người nào là thiếu nữ tới trường học.
Mang theo nghi ngờ trong lòng Triệu Nhan đẩy cửa phòng học, thấy trong đó đầy học sinh đang ngồi, đã tới đông đủ, tuy nhiên trên giảng đường chỉ thấy một thiếu nữ hai tay chống nạnh làm ra bộ dáng hung ác, nhưng nhìn khuôn mặt tròn tròn thật đáng yêu, quả là không hù dọa được học sinh ở dưới, thậm chí có một số còn vụng trộm che miệng cười không ngừng.
- Ngươi... ngươi không phải tiểu nha hoàn của Nhan Ngọc Như ấy ư, sao lại ở đây?
Nhìn thiếu nữ Triệu Nhan kinh ngạc hỏi, lần trước khi cùng Tiết Ninh Nhi đi thăm Nhan Ngọc Như, từng thấy qua nha hoàn này, vì thế vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, nhưng hắn lại không biết tên đối phương.
Ẩn Nương mặc dù biết lớp tiểu học này là thuộc quận vương phủ, nhưng vẫn cho là quận vương phủ mời tiên sinh về dạy học, cũng không biết tiên sinh chính là Triệu Nhan. Cho nên khi nàng nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được vị quận vương Triệu Nhan này.
Qua một hồi lâu Ẩn Nương mới từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ
-Ẩn.. Ẩn Nương bái kiến Quận Vương!
- Ha ha ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, sao lại đến nơi này?
Triệu Nhan mỉm cười đi tới hỏi, vừa mới nghe ý tứ rong lời nàng nói, giống như đến tìm mình cáo trạng, cũng không biết đám học sinh này đã trêu chọc gì nàng?
- Khởi bẩm Quận vương, ta tới đây tìm tiên sinh tư thục, không làm phiền ngài!
Ẩn Nương cũng trở nên mơ hồ không nhìn ra Quận vương chính là vị tiên sinh đó.
- Ta chính là tiên sinh ở đây, ngươi có việc gì cứ nói với ta là được!
Triệu Nhan nghe đến đó liền bật cười nói.
- Điều... điều này sao có thể?
Ẩn Nương nghe được câu trả lời liền hoảng sợ, nhưng khi phát hiện trên tay Triệu Nhan còn cầm mấy cuốn sách, còn mặc y phục thường ngày, xem ra đúng là đến dạy học.
- Haha ta ở bên ngoài nghe ngươi nói có ý tới tìm ta cáo trạng, đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Nhan chẳng muốn cùng tiểu nha đầu mơ hồ này giằng co liền hỏi thắng vào chủ đề.
Ẩn nương lúc này đối với chuyện Triệu Nhan tự mình đến dạy học còn có chút hoài nghị, tuy nhiên khi nàng nghe được câu hỏi của Triệu Nhan cũng rốt cục. hồi đáp:
- Khởi bẩm quận vương, trong khoảng thời gian này vẫn có mấy đứa trẻ của Thượng Thủy trang viết vẽ lung tung trên cửa chính của nhà ta, hơn nữa ta xem không hiểu gì, ta tới trong trang hỏi thăm một chút mới biết được hóa ra là tụi nhỏ ở trong trường học này học được, cho nên liền muốn tới nơi này nói với thầy giáo của chúng, để y nói cho học sinh về sau đừng viết bậy nữa, không nghĩ tới lại gặp Quận Vương.
- Ha ha, ta chỉ là dạy bọn họ đọc sách viết chữ nhưng cũng không dạy bọn họ viết bậy bạ trên cửa nhà người khác.
Triệu Nhan mỉm cười sửa lời của Ẩn Nương, sau đó chỉ thấy hẳn đi đến trên bục giảng, nhìn học sinh chung quanh một chút trầm giọng hỏi:
- Là người nào viết lung tung trên của chính nhà Ẩn Nương, hiện tại tự mình đứng ra!
Triệu Nhan bình thường tuy rằng cười ha hả đấy, nhưng trong trường học vẫn sắm vai một vị nghiêm sư, đặc biệt những hài tử Thượng Thủy trang này tính tình còn khá hoang dại, nếu không nghiêm khắc một chút, thật đúng là không quản được bọn họ, cho nên hắn đối với học sinh trong này uy tín cực cao, bây giờ nhìn thấy hắn tức giận như vậy, học sinh ngồi dưới cũng đều bị hủ không dám nói lời nào, cuối cùng có mấy người học sinh rốt cục run run rẩy rẩy đứng lên, đồng thời cúi đầu, cũng không dám nhìn Triệu Nhan.
- Hữ, dạy các ngươi đọc sách viết chữ không phải cho các ngươi vẽ loạn, cho dù tính toán theo công 'thức, cũng có thể viết lên đất cát, sao có thể viết lên trên cửa chính nhà người ta? Hiện tại mấy người các ngươi lập tức xin lỗi Ẩn Nương!
Triệu Nhan nhìn đến mấy học sinh chủ động thừa nhận, cơn tức giận thật ra tiêu đi một tí, nhưng giọng điệu vẫn nặng lời khiển trách nghiêm khắc.
- Chúng ta sai lầm rồi, xin Ẩn Nương tỷ tỷ không nên trách tội, về sau chúng ta cũng không dám nữa!
Mấy tên học sinh cũng vô cùng thông minh, chẳng những nhận sai với Ẩn Nương, hơn nữa còn cam đoan ngày sau không bao giờ viết nữa.
Ẩn Nương nhìn đến đây cũng không tức giận thêm làm gì, huống chỉ nàng vốn chính là người tính tình tùy hứng, bây giờ nhìn thấy mấy tiểu hài tử đều nhận sai, lửa giận trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa, lập tức mở miệng nói
- Các ngươi biết sai lầm là tốt rồi, về sau ngàn vạn lần đừng làm vậy nữa.
Sự tình hai bên cũng đã nói rõ ràng, lẽ ra hẳn là không sao, tuy nhiên Triệu Nhan lại cũng không có vì vậy mà bỏ qua, mà lại quét một vòng nhìn những học sinh khác trong phòng học hỏi:
- Trong các ngươi còn có ai viết lung tung trên tường các nhà ở Thượng Thủy trang không? Bây giờ cũng đứng lên cho ta!
Nghe được Triệu Nhan hỏi như vậy, vốn những học sinh khác thấy mình còn chút may mắn cũng đều choáng váng, những hài tử này bình thường đều quen thói lỗ mãng rồi, ở trường học còn có thể giữ quy củ, nhưng đã ra khỏi cửa trường liền lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước, hơn nữa vừa học viết chữ, tự nhiên muốn đi chung quanh khoe khoang một chút, cho nên bọn chúng liền đi viết loạn linh tỉnh khắp nơi.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên khi Triệu Nhan hỏi qua, chỉ thấy số học sinh còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một người tiếp một người đứng lên, thậm chí ngay cả mấy học sinh nữ cũng đứng lên rồi.
Triệu Nhan nhìn đến đây cũng không không khỏi thở dài, yên lặng liếc mắt nhìn những học sinh này một cái, sau đó mới mở miệng nói:
- Đầu tiên các ngươi có thể đứng lên ta vẫn rất vui, bởi vì thế này chứng minh các ngươi đều rất thành thực, tuy nhiên các ngươi học tập trỉ thức chủ yếu là tự mình mở mang tầm mắt, để ngày sau có thể làm một người hữu dụng, cũng không phải cho các ngươi căm phẩn viết chung quanh lung tung, cho nên sáng hôm nay ta sẽ cho các ngươi tan học sớm một chút, đến lúc đó các ngươi trở về, tự mình lau sạch sẽ những thứ mình đã viết đi.
- Vâng, lão sư!
Những học sinh đứng lên lập tức đáp ứng, đối lời Triệu Nhan chỉ bảo, bọn họ tuyệt đối không dám cãi, cũng không phải bởi vì Triệu Nhan là quận vương, mà Triệu Nhan là thầy của bọn họ, lại nói tiếp Đại Tống thời đại này đối với tôn sư trọng đạo so với người của đời sau mạnh hơn gấp trăm lần, thậm chí có thời điểm, lời của lão sư có khả năng còn có uy hơn lời cha ruột.
Nhìn đến biểu hiện của những học sinh này, Triệu Nhan cũng hài lòng gật gật đầu, lập tức cho chúng ngồi xuống, bắt đầu đọc giảng hôm nay, sau đó lại ra lệu cho Ẩn Nương bước ra ngoài phòng học.
-Ẩn Nương, chuyện những hài tử này làm, ta làm lão sư cũng có trách nhiệm, hy vọng ngươi đừng trách tội!
Sau khi ra ngoài, Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói với Ẩn Nương.
- Quận Vương khách khí, những đứa nhỏ trong trang vốn tính tình còn hoang dã, ta cũng xuất thân như bọn họ, đã làm chuyện xấu cũng không ít so với bọn họ đâu.
Ẩn nương nói tới đây cũng không ngừng khanh khách cười vài tiếng, tuy nhiên ngay sau đó nàng lại thở dài nói:
- Tuy nhiên những đứa nhỏ ở Thượng Thủy Trang thật sự là tốt số, không ngờ gặp được quận vương người tốt như vậy, chắng những giúp người trong trang ăn được cơm no, hơn nữa còn tự mình dạy bọn họ biết chữ đọc sách, ta cũng phải theo tỷ tỷ mà học tập một chút mới được!
- Ha hả, ngươi tuổi cũng không lớn, về sau nếu có thì giờ rảnh cũng có thể tới nghe giảng, dù sao chỗ này của ta là miễn phí, bất cứ ai cũng có thể tới nghe.
Triệu Nhan mim cười nói, hẳn cảm thấy Ẩn Nương này và Tiểu Đậu Nha có chút tương tự vẽ tính cách, chỉ là lá gan của nàng có vẻ lớn hơn một chút.
- Thật vậy chăng, ta cũng có thể tới sao?
Ẩn nương nghe được Triệu Nhan nói cũng cảm thấy kinh ngạc mở to hai mắt hỏi.
- Đương nhiên có thể, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, trong phòng học vốn là có mấy cô nương tới nghe. khóa, mặt khác còn có vài cô nương nhát gan ở cửa số bên ngoài nghe lén, cho nên nếu như ngươi muốn tới thì cứ việc đến đây đi, ta luôn hoan nghênh bất cứ ai đến nghe giảng bài đấy.