- Ngươi. Con em ngươi, đây đây thực sự không phải là việc một người có thế làm được. Triệu Nhan tức giận căm cán máy phát điện cầm tay mà quay, luôn miệng lẩm bẩm.
Mặc dù tay nghề của Chu Hồng rất tốt, khiến cho máy phát điện cầm tay khi quay cũng không mất nhiều sức, nhưng dòng điện mà nó phát ra căn bản không mạnh, hơn nữa sạc pin điện thoại cũng không phải nửa giờ một giờ là có thể hoàn thành, đặc biệt là giống như loại điện thoại của Triệu Nhan hai năm nay không có động tới, đương nhiên là phải cần nhiều thời gian sạc pin hơn. Kết quả là Triệu Nhan quay một hồi cảm thấy cánh tay tê rần lên, căn bản không thế kiên trì được nữa.
- Không được rồi, Thù Nhĩ con đi gọi Tiểu Đậu Nha sai mấy người vào đây, để họ luân phiên quay chiếc máy phát điện này! Cuối cùng Triệu Nhan cũng đã buông tay căm ra dặn dò Thủ Nhi. Việc này cần phải nhiều người tới luân phiên làm mới được.
Thủ Nhi sau khi nghe xong liền đáp lời, chạy nhanh ra khỏi thư phòng tìm Tiểu Đậu Nha, không bao lâu sau Tiểu Đậu Nha liền dẫn theo bảy tam thị nữ trẻ tuổi vội vàng chạy tới, thấy Triệu Nhan liền bước lên hành lễ nói: - Quận Vương, không biết người có chuyện gì không?
Triệu Nhan lúc này đã đặt chiếc điện thoại di động vào trong hộc nhỏ trên bàn, sau đó giải thích với Tiểu Đậu Nha một chút về máy phát điện thao tác thế nào. Kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần cầm lấy cái cần điều khiển quay liên tục, một người mệt có thể đổi người khác, chỉ cần liên tục là được.
Thấy chuyện Triệu Nhan dặn dò đơn giản như vậy, đám người Tiểu Đậu Nha liền đồng ý một tiếng, sau đó mấy người thay phiên nhau chuyển động máy phát điện. Triệu Nhan và Thủ Nhi mặc dù lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ.
Cứ như vậy quay một canh giờ, đám người Tiểu Đậu Nha mặc dù là thay phiên nhau quay, nhưng cũng đã mệt lầm rồi, ai nấy đều thở hổn hển mồ hôi đầm đìa. Trong thư phòng đầy mùi son phấn. Triệu Nhan nhìn tới đây cũng có chút không nhẫn nại được, có lẽ điện trong điện thoại di động cũng chưa đầy, nhưng có lẽ cũng có thế bật máy được rồi, do đó liền cho đám người Tiểu Đậu Nha lui xuống.
Chờ cho tới khi Tiểu Đậu Nha là người cuối cùng rời khỏi thư phòng đóng cửa lại, Triệu Nhan liền mở hộp lấy chiếc điện thoại ra, sau đó ấn phím khởi động, máy. Chờ một hồi sau, quả nhiên chỉ thấy màn hình vừa sáng lên, sau đó một người máy cao lớn quen thuộc hiện lên trên màn hình.
- A, điện thoại sáng rồi, phía trên còn có quái nhân gì thế? Thù Nhi thấy sự biến đổi của màn hình điện thoại cũng kinh ngạc kêu lên. Nếu là người trưởng thành, thấy điện thoại có lẽ sẽ nghỉ ngờ, thậm chí là sợ hãi, nhưng Thù Nhi lại là một đứa trẻ, cộng thêm điện thoại di động lại là của Triệu Nhan, cho nên đối với sự biến đổi của điện thoại nó cũng chỉ cảm thấy rất thú vị.
Cùng với tiếng nhạc quen thuộc, chỉ thấy điện thoại cuối cùng cũng đã khởi động xong, hơn nữa phía trên còn hiển thị có một nửa pin. Điều này khiến cho Triệu Nhan xem như thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ hắn còn lo lắng điện thoại lâu rồi không dùng, pin cũng không sạc vào điện được, bây giờ xem như có thể yên tâm được rồi. Tuy nhiên cũng có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đó chính là điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
Nhìn điện thoại không có chút tín hiệu nào, Triệu Nhan bỗng không cam lòng gọi vài số điện thoại, ví dụ như "110" và "119" nhưng cũng không nằm ngoài dự tính, đều gọi không được. Điều này đã khiến cho hắn cuối cùng cũng không khỏi thở dài, xem như đã chết lòng hoàn toàn.
- Cậu thở dài cái gì chứ? Liệu có phải chiếc điện thoại này không thể dùng được rồi đúng không? Thủ Nhi lúc này cũng lo lắng lên tiếng hỏi.
- Ách? Triệu Nhan lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có tiểu tử Thù Nhị, liền đặt nó lên đùi, sau đó cười nói.- Điện thoại thật ra là có chút vấn đề nhỏ, nhưng đại bộ phận thì vẫn có thể dùng được.
Triệu Nhan nói xong liền bật một số chức năng vẫn còn có thể dùng được cho Thù Nhi xem. Hẳn thật ra không lo lắng Thù Nhi sẽ nhìn ra thứ gì, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới 6 tuổi, nhiều lắm thì cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cho dù là quay về nói cho Đức Ninh Công chứa đi nữa, Đức Ninh Công chúa cũng chỉ xem như lời nói của trẻ con, căn bản không đáng tin.
-Thủ Nhi trợn trừng mắt nhìn điện thoại trong tay Triệu Nhan, cả người đều bị chiếc hộp đen kỳ diệu này hấp dẫn, cuối cùng vẫn muốn cầm điện thoại chơi chút, nhưng lại bị Triệu Nhan từ chối. Thật ra thì không phải sợ nó làm hỏng điện thoại, mà Triệu Nhan phát hiện thấy không hiểu vì sao mà pin của điện thoại bị tiêu tốn rất nhanh, mới có vài phút ngắn ngủi mà nửa xuống cầm điện thoại lên khởi động lại lần nữa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để xem hết ảnh trong điện thoại, cuối cùng mới đặt điện thoại sang một bên khi điện thoại lại tắt máy. Trong đầu hắn nhớ lại con người và sự việc của kiếp trước, nhất thời xúc động vô cùng. Tuy nhiên, hắn cũng biết, mình đã cắm rễ ở thời đại Bắc Tống này rồi, cho dù bây giờ có cơ hội để hẳn quay về, e là hẳn cũng sẽ chọn ở lại. Dù sao hẳn ở đây cũng đã có vợ và con gái rồi, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ người nhà mình mà ra đi.
- Cậu đừng khóc, sau này cháu sẽ không làm loạn đồ của cậu lên nữa. Thù Nhi lúc này cũng đã mạnh dạn bước lên nói. Nó cho rằng Triệu Nhan khóc là đã lục tung đồ lên, cho nên mới nói như vậy.
Triệu Nhan nghe thấy lời của nó lại mỉm cười xoa xoa đầu nó nói
- Không liên quan gì tới cháu, cậu chỉ là nhớ tới một số chuyện, cho nên mới thất thố như vậy. Tuy. nhiên, sau này cháu nhất định không được lục tung đồ của cậu lên, đặc biệt là trong cái hòm này, tuyệt đối không được lục tung lên, nếu không cậu sẽ nói cho mẫu thân cháu biết, biết chưa?
- Dạ,
- Dạ, biết rồi! Thù Nhi thấy Triệu Nhan mỉm cười cũng rất vui mừng cam đoan.
Tiếp theo đó Triệu Nhan lại kiểm tra vật phẩm khác mà mình đã mang tới khi xuyên không. Nhưng còn lại là ít quần áo, ngoài ra còn có một chuỗi chìa khóa và mấy đồng tiền, căn bản không có giá trị gì cả. Điều này khiến cho Triệu Nhan lắc đầu, sau đó lại tìm mấy người hầu khỏe mạnh, trẻ trung luân phiên nhau quay máy phát điện, mãi cho tới khi điện thoại đã được sạc đầy pin mới rút pin ra, đặt cả điện thoại vào trong hòm. Nghe nói như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của pin. Nhưng lần này hắn đã đổi chỗ cất hòm, tránh bị Thù Nhi tìm thấy.
- Cậu, máy phát điện này có thể tặng cho cháu được không? Thù Nhi không đồi Triệu Nhan chơi điện thoại, nhưng rất nhanh nó đã thích thú chuyển hướng về chiếc máy phát điện đó. Đối với những thứ chế tạo ra điện này, nó cũng rất có hứng thú.
- Cháu căn nó làm gì? Triệu Nhan kinh ngạc hỏi. Mặc dù máy phát điện đã có rồi, nhưng ngoài điện thoại của mình ra, cả Đại Tống cũng không tìm ra đồ điện. Chiếc máy phát điện này dường như đã bỏ rồi, trừ phi Triệu Nhan có thể phát minh ra bóng đèn.