- Chuyện gì vậy, chuyện kính hiển vi sao lại dính líu tới cả phụ hoàng con?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng vô cùng kinh ngạc hỏi, hắn thực sự không ngờ Tào Dật lại bỗng nhiên nhắc tới Triệu Thự.
Chỉ thấy Tào Dật lúc này bất đắc đĩ cười khổ một tiếng trả lời
- Chuyện này chúng ta cũng chỉ vừa nhận được thánh chỉ của bệ hạ, nói là triều đình mỗi tháng đều căn một lô chì thủy tinh, nhưng xướng chì thủy tinh chỗ chúng ta vốn không lớn, sản xuất mỗi tháng có hạn, nếu cung cấp cho triều đình, vậy chúng ta đừng nghĩ có thể tiếp tục dùng chì thủy tinh để chế tạo kính hiển vi nữa.
- Triều đình căn chì thủy tỉnh làm gì, lẽ nào họ cũng muốn chế tạo kính hiển vi sao?
Triệu Nhan nghe đến đây hết sức bất ngờ hỏi dồn.
- Cái này ta cũng không rõ, tìm người nghe ngóng cũng không nghe được tin gì hữu dụng, nhưng chỗ chì thủy tỉnh này đều là vận chuyển tới Quân Khí Giám, tôn tế vừa hay còn có một chức vị ở Quân Khí Giám, không ngại có thể đi hỏi được không.
Tào Dật lần nữa bất đắc dĩ nói, Đạo môn của họ tuy rất có tầm ảnh hưởng, nhưng khi đối diện với triều đình, cũng cơ bản không có đường phản kháng nào.
- Quân Khí Giám? Không lẽ họ nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí mới cần dùng tới chì thủy tinh sao?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng không kìm được lầm bẩm, nói ra cố vấn như hẳn cũng thật sự không đủ tư cách, đã rất lâu không đến Quân Khí Giám rồi, đương nhiên cũng không biết Quân Khí Giám cần chì thủy tỉnh làm gì?
- Tổ phụ, hai ngày này con sẽ bỏ thời gian đi tìm hiểu tình hình một chút, nếu có thể giúp con nhất định giúp, nhưng nếu liên quan đến quốc sự, vẫn mong Đạo môn cũng sẽ lấy quốc sự làm trọng!
Triệu Nhan cuối cùng chấp tay nói với Tào Dật.
- Đó là tất nhiên, ta tuy là người ngoài, nhưng cũng xuất thân nhà tướng, nếu triều đình cần chì thủy tính để làm chuyện vô cùng hệ trọng, ta cũng tuyệt đối không để Đạo môn níu chân của triều đình!
Tào Dật nghe đến đây cũng lập tức cam đoan, kính hiển vi tuy quan trọng, nhưng trong lòng ông vẫn không thể so sánh với quốc sự, đến người lãnh đạo Đạo môn như ông cũng nghĩ như vậy, cũng khó trách tôn giáo của Trung Nguyên tại sao vẫn cứ không thế ngự trị trên hoàng quyền.
Lúc đó Triệu Nhan và Tào Dật nói với nhau vài câu, cuối cùng khi phải cáo từ, chợt thấy Tào Dật hình như lại nhớ tới điều gì đó, liền cười dặn dò người bên cạnh vài câu, kết quả không lâu sau, thấy một đạo sĩ trẻ ôm một cái hòm đi vào, sau đó đặt chiếc hòm trước mặt Triệu Nhan mới lui xuống.
- Tôn tế, lần trước con dạy chúng ta cách chế tạo kính đã làm được rồi, kính hiển vi vừa rồi chính là dùng kính mà chúng ta chế tạo ra, ngoài ra còn thừa lại không ít kính, cho nên ta cho người cắt thành đủ loại gương, bây giờ tất cả đều ở đây rồi!
Tào Dật vừa nói vừa mở hòm, kết quả bên trong đặt muôn hình vạn trạng các loại gương không giống nhau, nhưng lại đều là những gương được chạm khảm tinh tế.
- Không ngờ có nhiều như vậy?
Triệu Nhan nhìn thấy chỗ gương này cũng không kiềm chế được kinh ngạc nói, chỉ nhìn thể tích của chiếc hòm này, gương bên trong tuyệt đối không ít hơn hai mươi tấm, hơn nữa những chiếc gương này nào hình tròn, nào hình vuông, nào hình lăng trụ, bên ngoài
hoặc là bao bằng đồng hoặc là khám mộc, trông vô cùng tuyệt mỹ, so với gương ở đời sau cũng không thua kém là bao.
- Ha ha, ta biết nữ nhân nhà tôn tế con nhiều, ngoài vài thê thiếp như Dĩnh nhỉ ra, còn có mấy vị công chúa cũng ở đó. Cho nên chỗ gương này con hãy mang về hết đi, dù sao ta giữ lại cũng không dùng tới.
Tào Dật lúc này cười lớn nói. Triệu Nhan dù sao cũng giúp họ không ít chuyện, chỗ gương này coi như chút lòng thành của ông đi.
Triệu Nhan cũng không khách khí với Tào Dật, sau khi cảm ơn ông lại dặn dò Lâm Hổ:
- Nhận chiếc hòm xong, tuyệt đối không được đánh vỡ, nếu không tam tỷ của ta bọn họ không lột da các ngươi không xong đâu!
Lâm Hổ vốn muốn kiếm đại một người ôm cái hòm, nghe thấy lời của Triệu Nhan bị dọa cho khế run rẩy, mau chóng kêu ngươi đi tìm một chiếc xe đẩy, sau đó buộc chặt chiếc hòm lên xe, rồi mới cẩn thận đẩy xe theo sau Triệu Nhan.
Triệu Nhan sau khi đi khỏi Hiển Vi Quán, theo thói quen cũ dạo một vòng quanh chợ, mua một ít đồ ăn vặt mà Tiểu Đậu Nha bọn họ thích ăn chuẩn bị mang về. Tuy nhiên cũng chính lúc này, Triệu Nhan đột nhiên phát hiện trước một sạp hàng nhỏ bán vải trên chợ, cặp chủ tớ Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương đang lựa đồ, xung quanh tuy có không ít người đang âm thầm đánh giá nhan sắc tuyệt thế của Nhan Ngọc Như, trong đó có rất nhiều người đều là những người trước đó tới nghe giảng, nhưng lại không có ai dám lên trước đáp lời.
Cùng lúc Triệu Nhan nhìn thấy Nhan Ngọc Như, đối phương cũng quay đầu nhìn thấy hẳn, liền thấy Nhan Ngọc Như lộ một nụ cười thản nhiên với hắn, sau đó lên phía trước hành lễ nói
- Quận vương hôm nạy tại sao lại muộn như vậy mới về nhà?
- Ha ha, hôm nay sau khi dạy học xong có chút chuyện, cho nên ở lại trong Hiển V¡ Quán hơi lâu, không ngờ trùng hợp vậy lại gặp Nhan nương tử.
Triệu Nhan cũng mỉm cười trả lời, có điều lúc này hắn lại chợt phát hiện, vừa nãy những người lén lút ngắm nghía Nhan Ngọc Như sau khi nhìn thấy hắn, lập tức vội vàng rời đi, cũng khiến Triệu Nhan thấy chút kì lạ, ngày thường những người nghe giảng đó nhìn thấy mình, ít nhất cũng chào hỏi, sao hôm nay lại không chào hỏi đã rời đi như vậy?
Nhan Ngọc Như lại không chút đế tâm với người xung quanh, khi nhìn thấy mấy món đồ ăn vặt trong tay Triệu Nhan, không kìm được lại mỉm cười nói:
- Quận vương cũng thích ăn những thứ này sao?
Triệu Nhan nhìn theo ánh mắt của Nhan Ngọc Như nhìn đồ ăn vặt trong tay mình, lúc đó cũng cười giải thích:
- Ta bình thường tuy cũng thích ăn chút đõ ăn vặt nhưng mấy thứ này chủ yếu là cho nha hoàn của ta, cũng chính là mua cho Tiểu Đậu Nha bọn họ, đám tiểu nha đầu này đang trong tuổi ăn tuổi lớn, cả ngày đến tối đều ăn uống không ngừng, chúng ngày thường lại không có thời gian ra ngoài, cho nên ta giúp chúng mua một chút mang về.
Nghe thấy lời giải thích của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như có chút ngây ra, nàng vẫn là lần đầu tiên biết đường đường là quận vương như Triệu Nhan lại mua đồ ăn vặt cho người hầu của mình, điều này cũng khiến nàng rất lâu sau vẫn chưa thế phản ứng kịp, lại là Ẩn Nương bên cạnh nàng lúc này mặt mày ngưỡng mộ nói:
- Quận vương thật là quan tâm chăm sóc, nha hoàn của người thật sự có phúc.
- Ha ha, Ấn Nương ngươi cũng rất tốt, gặp được chủ nhân xem ngươi như tỷ muội như Nhan nương tử đây.
Triệu Nhan nghe thấy lời của Ẩn Nương không kìm được cười nói.
-Hi hi, đúng vậy, tỷ tỷ đối với tiểu nữ quá tốt.
Ấn Nương nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng lập tức ôm lấy cánh tay của Nhan Ngọc Như nói.
Nhan Ngọc Như lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, cười tỏa năng với Triệu Nhan nói
- Quận vương thật là người có tâm, làm nha hoàn bên cạnh ngài chắc chắn vô cùng hạnh phúc, không cần chốc chốc lo lẳng bị chủ nhân quở trách.
Đối với sự khen ngợi của Nhan Ngọc Nhự, Triệu Nhan cũng mỉm cười đáp lại, có điều lúc này hẳn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói với Nhan Ngọc Như:
- Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm nay ta mới được tăng ít quà nhỏ từ Hiển Vi Quán, các nàng chờ một chút.
Triệu Nhan nói xong quay người đến bên chiếc xe Lâm Hổ bọn họ đang đẩy, sau đó mở chiếc hòm trên đó ra, thò tay lấy ra một tấm gương, vừa định đóng hòm lại, nhưng rồi do dự một lát, sau đó thò tay lại lấy ra một tấm gương nữa, mới quay người đến trước mặt hai chủ tới Nhan Ngọc Như cười nói:
- Đây là gương pha lê mà ta và Đạo môn cùng nhau chế tác, lô đầu tiên làm ra không nhiều, hôm nay nếu đã gặp được Nhan nương tử cũng coi như có. duyên, hi vọng hai vị không khách khí!
Triệu Nhan vừa nói vừa đưa chiếc gương trong tay mình tới, Nhan Ngọc Như vốn vẫn đang lưỡng lự mình có nên nhận? Nhưng Ấn Nương bên cạnh nàng lại đã nhận lấy ngắm nghía, kết quả khi nhìn thấy bản thân trong gương lại hiện lên vô cùng rõ nét, thậm chí ngay cả lông tơ trên mặt cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, liền không kìm được mà hét lớn:
- Tỷ tỷ mau xem, tấm gương này thực sự quá rõ!
Nhan Ngọc Như nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Ẩn Nương, cũng không nén nổi tò mò, thế là nhận lấy chiếc gương trong tay Triệu Nhan nhìn một chút, kết quả cũng kinh ngạc như vậy, nàng trước kia cũng từng dùng không ít gương tốt, nhưng trước nay chưa từng có chiếc gương pha lê nào phản chiếu người rõ nét như thế này, thậm chí sắc nét đến từng chi tiết cũng không ngoa.
Tuy nhiên Nhan Ngọc Như lại rất nhanh trả chiếc gương trong tay cho Triệu Nhan nói:
- Quận vương, món quà quý giá như vậy, tiểu nữ thực sự không dám nhận, cho nên vẫn mong quận vương mang về tặng cho vương phi!
Nhan Ngọc Như nói xong lại liếc Ẩn Nương bên cạnh, kết quả Ẩn Nương tuy ngàn lần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa chiếc gương trong tay tới trước mặt Triệu Nhan, nhưng Triệu Nhan lúc này lại cười lớn nói
- Nhan nương tử hiểu lầm rồi, chiếc gương pha lê này tuy rõ nét gấp nhiều lần gương đồng, nhưng vốn làm nó không hề cao, ít nhất là rẻ hơn gương đồng rất nhiều, đương nhiên khi mới đầu vì để kiếm tiền, nó có thể bị bán khá đắt, bây giờ tặng Nhan nương tử một tấm gương, cũng tránh khỏi nàng sau này đỡ phải tiêu tiền uổng phí.