Mùa hè nóng nực đần qua đi, khi cơn gió thu mát mẻ thổi tới, chính là lúc cá trong sông Thanh Thủy béo nhất, hôm nay lại là một ngày tuần nhật, Triệu Nhan và bổn người Tào Tung, Hô Diên Bình, Tô Thức, Liễu Không ngồi trong một rừng cây nhỏ bên bờ sông Thanh Thủy, vừa thưởng thức cá béo mới câu được, vừa bàn luận những chuyện xảy ra gần đây.
Kể ra Triệu Nhan có hai nhóm bạn bè, nhóm thứ nhất chính là loại bạn con ông cháu cha như Tào Tung và Hô Diên Bình, đây đều là bạn tốt trước đây của Triệu Nhan, loại thứ hai là bạn bè giống như Tô Thức, Liễu Không, họ là sau này vì tài năng Triệu Nhan thể hiện ra, mới kết thành bạn.
Vốn dĩ hai nhóm bạn giống như Tào Tung và Tô Thức này, Triệu Nhan rất ít mời tới cùng chiêu đãi, dù sao nhận thức hai bên bất đồng, cuộc sống cũng không giống, rất ít có chủ đề gì chung, nhưng hôm nay cũng thật ình cờ, Triệu Nhan mời Tào Tung và Hô Diên Bình tới câu cá, kết quả vừa mới câu được vài con cá to, khi đang chuẩn bị đem nấu, kết quả Tô Thức và Liễu Không lại đến thăm hỏi, nên bốn người nhập hội làm một
- Đến đây, cây ớt năm nay phát triển rất tốt, vị ớt cũng rất tròn vị, hôm nay cá hấp cách thủy này chắc chắn rất ngon, mọi người mau nếm thử!
Triệu Nhan cười ha hả mời mọi người.
Trên bàn ngoài món chính là cá hấp cách thủy, ngoài ra còn có cà chua trộn đường, vài món phụ như bánh bí đỏ, hôm nay hẳn mời Tào Tung và Hô Diên Bình đến chủ yếu là thưởng thức ớt và cà chua, bí đỏ năm nay thu hoạch được, sản lượng năm ngoái ít, căn bản không cho người ngoài, năm nay coi như mời họ tới nếm món mới, nhưng không ngờ hai nhà mĩ thực gia là Tô Thức và Liễu Không cũng đều đến.
- Ha ha, trong nhà quận vương luôn có những nguyên liệu nấu ăn mới lạ, đầu năm có nghe quận vương nói qua, đáng tiếc lại vẫn chưa thể nếm thử được, bây giờ coi như là chín rồi, Tô mỗ cũng không khách khí nữa!
Tô Thức vừa nói vừa quơ lấy chiếc đũa đầu tiên, sau đó gắp lấy một miếng bánh bí đỏ nếm thử, kết quả lập tức khen không ngớt lời, tiện miệng nếm thử mấy món ăn khác một chút, mỗi lăn thử một món ăn đều khen vài câu, khiến Triệu Nhan có chút ngại ngùng.
So với vị khách háu ăn như Tô Thức, Liễu Không giống một mĩ vị gia chính hiệu hơn. Mỗi món ăn chỉ nếm qua rồi dừng lại, nhưng lại bình phẩm hết sức tỉ mi, thậm chí mỗi khi ăn một món đều dùng trà để súc miệng, tránh bị vị của món ăn trước ảnh hưởng tới món đẳng sau.
Về phần Tào Tung và Hô Diên Bình không chú ý. nhiều như vậy, hai người này chỉ chọn món mình thích, ví dụ như Hô Diên Bình thích ăn cay, thế là một nồi cá hấp gần như đều chui vào bụng y, Tào Tung thích ăn ngọt, kết quả cà chua và bánh bí đỏ bị y chén hơn nửa.
Đợi sau khi ăn gần xong, Triệu Nhan mới cười ha han
- Các vị, thời gian trước quốc chủ Tây Hạ cuối cùng cũng động thủ với Liêu quốc, các vị thấy sao với chuyện này?
Vào một tháng trước, Gia Luật Trọng Nguyên cuối cùng không chống đỡ được, đã bị Gia Luật Tuấn mới đăng cơ tiêu diệt, nhưng chính lúc này, quốc chủ Tây Hạ Lý Lượng Tộ vẫn luôn án binh bất động cuối cũng xuất binh từ quân ty Hắc Sơn Uy Phúc, sau khi đánh bại Liêu quốc đóng quân ở biên giới, đi xuyên qua cả phủ Tây Kinh, khí thế bừng bừng xông tới Trung Kinh của Liêu quốc.
Gia Luật Tuấn tuy sớm đã phát hiện ra động tĩnh của Tây Hạ, cũng chuẩn bị với điều này, nhưng sau khi Liêu quốc nội loạn, binh lực trong tay y cũng có hạn, vì vậy phòng tuyến thiết lập phòng bị căn bản không ngăn nổi người Tây Hạ, nhìn đại quân của Lý Lượng Tộ sắp giết tới phủ Đại Định Trung Kinh. Nên biết Trung Kinh là trái tim của Liêu quốc. Nông nghiệp và chăn nuôi hết sức phát triển, tranh đoạt với Gia Luật Trọng Nguyên trước đó đã khiến nơi đây tổn thất nghiêm trọng, nếu nơi này bị quân Tây Hạ cường đạo tàn quét một trận, e là ít nhất cũng phải trải qua vài chục năm mới có thể hồi phục.
Cũng chính dưới tình hình này, Gia Luật Tuấn không thể không rút đại quân tấn công Gia Luật Trọng Nguyên về, sau đó dàn binh ở biên giới phủ Đông Kinh, chuẩn bị đánh đuổi Lý Lượng Tộ, nhưng Lý Lượng Tộ lại vô cùng giảo hoạt, sau khi y gặp phải đại quân của Gia Luật Tuấn, lập tức hạ lệnh dựng trại đóng quân đối phó tới cùng với Gia Luật Tuấn, mà Gia Luật Trọng Nguyên sức mạnh mãnh liệt lại nhân cơ hội này hồi phục thực lực rất nhanh, khiến Gia Luật Tuấn càng cuống cuồng, nhưng lại không có biện pháp nào.
- Ha ha, Tây Hạ lần này tấn công Liêu quốc, đối với Đại Tống chúng ta mà nói là một tin tốt hiếm có, hí vọng hai bên bọn chúng có thể lưỡng bại câu thương, như vậy Đại Tống chúng ta cũng có thể yên ổn vài năm!
Tào Tung lên tiếng đầu tiên, y bây giờ chỉ lo việc làm ăn của gia tộc, đối với chuyện chính trị không mấy quan tâm, nhưng lời của y cũng đại diện cho thái độ của đại bộ phận người Tống bình thường, đó chính là hi vọng Tây Hạ và Liêu quốc liều mạng khiến lưỡng bại câu thương, nhưng lại không nghĩ tới phải lợi dụng trận chiến này mưu lợi cho Đại Tống.
- Lưỡng bại câu thương không có khả năng lầm, dù sao Tây Hạ và Bắc Liêu cũng e dè Đại Tống chúng a, chắc chắn không dùng hết toàn lực, tuy nhiên bất luận trận chiến này cuối cùng dù ai thẳng ai thua, nhất định đều khiến hai bên chịu tổn thất không nhỏ, nếu tống ta nhân cơ hội làm gì đó, nói không chừng có thể đạt được lợi ích không ngờ đến!
Tô Thức lúc này lại mắt sáng lên nói, phụ thân của y Tô Tuân thích bàn luận chiến sự, trước nay chủ trương dùng vũ lực đối kháng Bắc Liêu và Tây Hạ, Tô Thức chịu sự ảnh hưởng của phụ thân, thái độ đối với Tây Hạ và Bắc Liêu cũng vô cùng cứng rắn, bây giờ còn đề ra ý tưởng ngư ông đắc lợi, điểm này có chút không giống những người có học thức thông thường.
- Ầm, phải nói triều định vẫn quá nhát gan, nhân cơ hội Tây Hạ và Liêu quốc xâu xé nhau, Đại Tống chúng ta nên phái một nhánh quân đội, đầu tiên phá hủy phủ Hưng Khánh của Tây Hạ, sau đó điều quân tiến về phía đông san bằng thành Thượng Kinh của Bắc Liêu, đến lúc đó cả thiên hạ đều là của Đại Tống ta rồi, sao còn phải nhìn sắc mặt của người khác?
Hô Diên Bình lúc này lên giọng hét lớn, có thể vì ăn quá nhiều ớt, khuôn mặt đều đỏ gay, khiến bốn chữ “Trung thành giết giặc” trên đầu gã hiện lên vô cùng rõ.
Đối với lời của Hô Diên Bình, Triệu Nhan bọn họ tất cả coi như không nghe thấy, gia tộc Hô Diên từ Hô Diên Tán trở đi, đời nào cũng kêu dẫn binh tiêu diệt Khiết Đan, sau này lại thêm một Tây Hạ, đáng tiếc người Hô Diên gia có dũng cảm, nhưng lại chỉ là hữu dũng vô mưu, thậm chí đến tướng tài có thể dẫn binh cũng chưa thấy xuất hiện, cho nên hoàng đế Đại Tống các thời đại không hề coi trọng gia tộc Hô Diên.
- Sau khi Liêu quốc nội loạn, trong nước vô cùng trống rỗng, vốn dĩ đây là cơ hội tốt để Đại Tống thu phục vùng Yến Vân, nhưng so với Bắc Liêu, hiểm họa từ bên trong lớn nhất của Đại Tống lại là Tây Hạ, vì vậy lần này chiến tranh giữa Tây Hạ và Bắc Liêu đối với Đại Tống mà nói, kết quả tốt nhất là Tây Hạ thảm bại, từ đó nguyên khí đại thương, lúc này Bắc Liêu cũng không còn sức xuất binh, nhân cơ hội này, Đại Tống có thể một tay tiêu diệt Tây Hạ, bớt đi hiểm họa bên trong này, sau này lại đối mặt với Bắc Liêu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Liễu Không lúc này bất chợt mở miệng phân tích.
- A, phân tích tuyệt vời, ta vẫn là lăn đầu tiên phát hiện, hóa ra Liễu Không ngươi lại có cái nhìn sắc bén như vậy về đại cục quân sự này!
Nghe thấy phân tích của Liễu Không, Tô Thức khen ngợi đầu tiên, y và Liễu Không cũng quen nhau vài năm rồi, nhưng bình thường chủ yếu thảo luận về nghệ thuật nấu ăn, đánh đàn và thơ, đây vẫn là lăn đầu tiên thấy tài năng của Liễu Không trên phương diện quân sự.
Triệu Nhan cũng bất ngờ, hắn trước đó cũng biết Liễu Không vô cùng thông thái, thiên văn địa lí y đều nghiên cứu qua, có thể coi là hoàn hảo toàn diện, nhưng không ngờ một hòa thượng lại cũng quan tâm tới đại sự quốc gia, đây thực sự là năm ngoài dự đoán của hắn.
- Ha ha, tiểu tăng tuy là người xuất gia, nhưng trước tiên lại là một người Tống, hoặc nói là người Hán, đối với các dân tộc khác như Bắc Liêu và Tây Hạ, đương nhiên luôn mang cảnh giác, bình thường để tâm nhiều một chút, lại thêm tính hay suy nghĩ trầm tư, đương nhiên cũng có chút quan điểm như trên.
Liễu Không lúc này lại biểu hiện vô cùng khiêm tốn nói.
- Cách nói của đại sư đúng là đã đi sâu vào tim ta, so với Bắc Liêu, vẫn là Tây Hạ cường bạo kia đáng sợ hơn, Bắc Tống chúng ta hiện tại dân giàu nước mạnh, sớm nên tiêu diệt Tây Hạ rồi...
Lúc này Hô Diên Bình cũng tán đồng với phân tích của Liễu Không, nhưng lời của y còn chưa nói xong, lại chìm đâm trong tính toán, đối với tật cũ này của y, Triệu Nhan và Tào Tung đều không thấy lạ nữa, Tô Thức và Liễu Không tuy là lần đầu gặp, nhưng trước đó cũng có nghe đồn rồi.
- Có điều quốc chủ Tây Hạ Lý Lượng Tộ tuy tuổi trẻ, nhưng lại là người cực kì tài giỏi, theo những gì ta biết, y lần này tuy thống lĩnh đại quân tấn công Liêu quốc, nhưng đồng thời cũng bố trí trọng binh trên biên giới Đại Tống ta, nếu chúng ta tùy tiện tấn công Tây Hạ, e là cũng không dễ dàng như vậy.
Lúc này Triệu Nhan vẫn luôn yên lặng nghe phân tích của mọi người cuối cùng cất tiếng nói
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!