- Tổ phụ ông ta đã làm chuyện gì?
Lúc này Liễu Không trầm giọng hỏi, y bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
- Ha ha ha ha....
-Từ Đắc Tổ nghe đến đây lại lần nữa cười điên cuồng, qua một lúc lâu mới ngừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Không nói:
- Ngươi nói tổ phụ ngươi có thể làm ra được. chuyện gì? Lão ở trong cung chừng ấy năm, đã biến thành một tên điên từ sớm rồi, cho nên trước khi chết lão làm một chuyện, đó chính là cho người gọi ta đến, sau đó cưỡng ép cung hình ta!
Lúc nói đến câu cuối, trong mắt Từ Đắc Tổ cũng lộ ra vẻ cừu hận, Liễu Không nghe đến đây trong lòng cũng rung động mạnh, y vốn cho là Từ Đắc Tổ đã điên lắm rồi, nhưng không nghĩ tới tổ phụ của mình càng điên cuồng hơn, không ngờ lại làm ra loại chuyện này đối với con ruột của mình. Tuy nhiên nếu vậy, dường như chuyện mẫu thân mình tự sát năm đó cũng không thể hoàn toàn trách phụ thân được.
Tuy nhiên Liễu Không vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên chỉ thấy Từ Đắc Tổ cười mấy tiếng ha ha, sau đó nói với vẻ mặt bình tĩnh:
- Kỳ thật lúc ta bị cung hình, trong lòng của ta hận tổ phụ ngươi vô cùng, nhưng sau khi cung hình xong, tổ phụ ngươi nhốt ta trong một căn phòng, đoạn thời gian đó ta đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ ở trong lòng cũng đã thay đổi, thậm chí cũng không bài xích suy nghĩ muốn ta nhập cung của tổ phụ ngươi nữa, những chuyện sau này ngươi cũng biết rồi đó.
- Ngươi đây là tự mình sa ngã!
Lúc này Liễu Không nói với vẻ mặt tức giận, phụ thân mình lúc đầu rõ ràng không nguyện ý nhập cung, nhưng sau này sau khi bị cung hình, cách nghĩ lại có chuyển biến cực lớn, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là tự mình sa ngã.
- Ha ha, ngươi muốn nghĩ sao thì tuỳ ngươi, tuy nhiên đợi sau khi ngươi tự mình trải qua thứ cảm giác ấy, ngươi sẽ hiểu được suy nghĩ của vi phụ thôi!
-Từ Đắc Tổ nói đến đây, ánh mắt nhìn Liễu Không cũng mang theo vài phần hung ác.
- Ngươi có ý gì?
Liễu Không nghe đến đây lập tức cảnh giác.
- Ý của ta ngươi hẳn là hiểu được, tuy là tổ phụ ngươi làm việc không phân biệt nặng nhẹ, nhưng có một điểm lão không hề lãm, đó chính là ở trong hoàng cung quả thật là dễ tìm được cơ hội phục quốc hơn. Ta cũng nhờ vào điểm này mà đã liên hệ được với Liêu Quốc, điều này khiến cho lực lượng trong tay ta tăng lên cực nhanh, bên trong bên ngoài Đại Tống đều có người của ta, điểm này khiến cho hy vọng phục quốc của chúng ta càng thêm khả thị, lực lượng khổng lồ như vậy, đương nhiên không thể giao cho người ngoài. Người là nhỉ tử duy nhất của ta, sau này nhất định phải kế thừa nguồn sức mạnh này, chỉ là hiện giờ không phải là lúc để phục quốc, cho nên sau này ngươi cũng phải nhập cung, vừa đợi thời cơ, vừa dần dần tích luỹ sức mạnh.
-Từ Đắc Tổ nói với vẻ mặt đương nhiên, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, chỉ là lời này của gã nhìn sao chăng nữa cũng không giống lời người bình thường có thể nói ra được.
Liễu Không nghe đến đây liền đứng dậy, chỉ vào Từ Đắc Tổ tức giận nói:
- Ngươi đừng năm mơ. Ta tuyệt đối sẽ không đi theo con đường của ngươi, cùng lắm thì ta trực tiếp khui ra chuyện của gia tộc, đến lúc đó mọi người cùng cá chết lưới rách!
Đối với uy hiếp này của Liễu Không, Từ Đắc Tổ tỏ ra như không nghe thấy, ngược lại còn tự nhủ:
- Ngươi hiện giờ là cao tăng vang danh kinh thành, người biết ngươi quá nhiều, ngày sau nhập cung không dễ gì che giấu được thân phận, chuyện này có chút phiền phức. Tuy nhiên cũng không phải là không có cách, có thể để ngươi biến mất mấy năm. Sau đó lại tìm cách để ngươi thay đổi dung mạo và khí chất, đợi đến khi không còn ai nhận ra ngươi nữa, thì có thể nhập cung rồi, đến lúc đó có sự giúp đỡ của ta, nhất định có thể thượng vị nhanh chóng, trở thành một trong những hoạn quan nằm thực quyền ở trong cung.
Nghe thấy lời của Từ Đắc Tổ, tuy trên mặt gã vẫn là vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ điên cường. Điều này khiến Liễu Không không khỏi cảm thấy lạnh tâm, tuy nhiên điều này cũng khiến y cuối cùng đã hạ quyết tâm, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ dứt khoát, lập tức ngồi xuống, giơ tay cầm một miếng gạch ở dưới đất, sau đó dùng sức ném.
Ngoài ý muốn của Liễu Không đó là, tuy rằng gạch đã bị y ném đi, nhưng cơ quan liên kết lại không khởi động, Từ Đắc Tổ vẫn ngồi đối diện mỉm cười với mình như cũ, điều này khiến gương mặt của y lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, xem ra kế hoạch của y đã thất bại rồi.
- Có phải rất lạ hay không, vì sao cơ quan của ngươi không được khởi động?
Từ Đắc Tổ nhìn Liễu Không nhẹ giọng hỏi, đồng thời dùng sức vỗ võ mặt đất nơi mình ngõi, kết quả mặt đất phát ra âm “vù vù”, hiển nhiên phía dưới là trống rỗng.
- Ngươi cài nhân thủ ở bên người ta!
Liễu Không gần như là khắng định, đồng thời trong mắt cũng mang theo tức giận khôn cùng, y cũng biết thế lực của Từ Đắc Tổ không đâu là không nhúng tay vào, bởi vậy người trong Hương Tích Tự cũng được y tuyển chọn vô cùng kỹ càng, cho dù chỉ có chút đáng nghỉ, đều bị y đuổi đi, dùng những người này để bảo hộ mình là tuyệt đối đáng tin cậy, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị đối phương cài nhân thủ vào, hơn nữa người này rất có thể là tâm phúc của mình, dù gì thì việc phòng y có cơ quan, cả Hương Tích Tự cũng chỉ có vài người biết.
- Ha ha, ngươi làm việc vẫn luôn rất kín đáo, người trong Hương Tích Tự đều do ngươi một tay an bài, lúc bắt đầu, những người này quả thật là sẽ không để lộ bí mật, nhưng ngươi quá trẻ, quên mất là người thì đều có thể thay đổi, đặc biệt là có vài người trong nhà vẫn còn phụ mẫu huynh đệ, thêm vào sự cám dỗ của tiền tài và mỹ sắc, rất dễ dàng liền có thể khiến những, người này giúp sức cho ta, thậm chí ta có thể nói cho ngươi biết, ngày thứ hai sau khi ngươi làm xong cái cơ quan này, ta đã nhận được tin rồi.
Nói tới đây, Từ Đắc Tổ lại lần nữa đắc ý cười, rồi lại nói tiếp:
- Ngoài ra ta còn biết, phía dưới của cái cơ quan này là một ám đạo, dưới của ám đạo có phủ một tấm lưới bền chắc, sau khi ta rơi xuống sẽ bị buộc lại, ám đạo phía dưới thông với cống ngăm của Khai Phong Thành, có thể nói là bốn phương đều thông suốt, ngươi hẳn là muốn thông qua cái cống ngăm này để đưa ta ra khỏi thành, như vậy mới có thể tránh được tai mắt của ta.
Cống ngăm của Khai Phong Thành vô cùng rộng, còn phát đạt hơn so với đại bộ phận thành thị của hậu thế, thậm chí còn có vô số người vô gia cư cư trú trong đó, ví dụ như một vài tội phạm, khất cái... Những người này gọi cống ngăm này là "Vô Ưu động” “Quỷ Phàn lâu", thậm chí còn có những tên tội phạm mượn cống ngầm để bắt cóc trẻ em và nữ tử, trong bút ký Lục Du từng ghi chép lại chuyện trên phương diện này.
Liễu Không nghe thấy Từ Đắc Tổ biết rõ nửa đầu kế hoạch của mình, cũng không phủ nhận ngay, chỉ lạnh lùng nhìn gã, đối với việc này Từ Đắc Tổ lại lần nữa mỉm cười nói:
- Ta biết với tính cách của ngươi khắng định sẽ không giết ta, cho dù ngươi hận ta đến đâu chăng nữa, dù sao thì ta cũng là phụ thân của ngươi, cho nên đối với ngươi mà nói, biện pháp tốt nhất đó là tìm một nơi nhốt ta lại, đợi đến khi ta chết già, chỉ là ta rất hiếu kỳ, ngươi định nhốt ta ở nơi nào?
- Nếu kế hoạch của ta chưa bắt đầu đã thất bại, vậy kế hoạch phía sau cũng không cần phải nhắc đến nữa, muốn chém muốn róc thịt tuỳ ngươi!
Liễu Không khoanh hai tay trước ngực nói, y không phải là không nghĩ qua sẽ ra tay chế phục Từ Đắc Tổ, sau đó cùng ông ta trốn đi, tuy nhiên y lại biết, bản thân Từ Đắc Tổ vốn tinh thông võ nghệ, y không nắm chắc được là sẽ chế phục được đối phương trong một thời gian ngắn, ngoài ra với sự cẩn thận của đối phương, bên ngoài thiền phòng khẳng định cũng có an bài nhân thủ của gã, cho nên y căn bản không có cơ hội nào.
- Ha ha, trước đó ta đã nói qua rồi, ngươi là nhỉ tử duy nhất của ta, ngày sau đại nghiệp phục quốc còn cần ngươi kế thừa, cho nên ngươi không những không được chết, mà còn phải sinh cho gia tộc chúng ta một đứa con, như vậy ta mới để ngươi tiến cung, làm nốt việc ta chưa làm xong!
-Từ Đắc Tổ nói tới câu cuối, lại lăn nữa cười lạnh, sau đó xoay người rời khỏi thiền phòng, ngay sau đó mười mấy hắc y nhân liền xông vào phòng, trong chớp. mất liền vây Liễu Không lại.
Nhìn những hắc y nhân bên người này, Liễu Không cũng không hề phản kháng, thậm chí y còn từ thân hình mà nhận ra được thân phận một người trong đám người đó, đặc biệt là đầu của đối phương tuy là che khăn trùm đầu, nhưng rõ ràng là một cái đầu trọc, hiển nhiên là tăng nhân trong tự, hơn nữa còn là một người mà Liễu Không vô cùng quen thuộc, điều này khiến Liễu Không thở dài một tiếng, lần này xem như là y đã biết nội gián bên mình là ai rồi
Vài ngày sau, Triệu Nhan mang theo người nhà tiễn đưa Đức Ninh công chúa, bởi vì lần trước hẳn từng kiến nghị qua với Triệu Thự là tập hợp đám thương nhân trên biển lại, sau đó triều đình phái chiến thuyền hộ vệ đã được thông qua, chỉ là triều đình không tiện ra mặt tập hợp đám thương nhân trên biển lại, thế là chuyện này liền giao cho Đức Ninh công chúa, nói chính xác thì là cho trượng phu Vương Sư Ước của Đức Ninh công chúa ra mặt làm, chỉ là Vương Sư Ước không quen thuộc với chuyện trên biển cho lắm, Đức Ninh công chúa không yên tâm để trượng phu đi làm, vì thế mới quyết định đến phía Nam Quảng Châu hội hợp với Vương Sư Ước, đến lúc đó, phu thê hai người đồng tâm hợp lực cùng làm chuyện này.
- Tam đệ, chuyến đi lần này có thể phải hai năm ta mới có thể trở về, Thù Nhi liền giao cho đệ và nhị muội, tam muội!
Đức Ninh công chúa trên xe ngựa kéo tay Triệu Nhan và Bảo An công chúa, hai mắt ngấn lệ mà nói, Quảng Châu nơi đó tuy nghe nói là vô cùng phồn hoa, nhưng dù gì thì đường xá xa xôi, hơn nữa Thù Nhi lại muốn theo Triệu Nhan học hỏi, cho nên nàng mới quyết định để Thù Nhi lại
- Đại tỷ tỷ yên tâm đi, sau này Thủ Nhi sẽ ở cùng ta, ta tuyệt đối sẽ không để nó chịu bất kỳ uỷ khuất nào!
Bảo An công chúa cũng rơi lệ nói.