Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Lão Hoàng, ở chỗ các ngươi có tư liệu của Liễu Không không?

Cuối cùng Triệu Nhan lại lăn nữa mở miệng nói, muốn làm rõ quan hệ giữa Liễu Không và cái tổ chức bí mật đó, hiện giờ chỉ có thể tìm từ Liễu Không.

- Có, tuy nhiên tư liệu của Liễu Không rất đơn giản, y là cô nhi, không có người thân nào, mấy chục năm trước được Nhật Dụng thiền sư thu nhận, bởi vì y thiên tư thông minh, sau lại được thiện sư nhận làm đệ tử, sau đó y vân du tứ hải, bái phỏng không ít thiện sư có danh cửa phật, người nào cũng khen y không dứt miệng, điều này cũng khiến cho Liễu Không nổi danh trong phật môn, sau này trước lão chủ trì của Hương Tích Tự qua đời, liền mời y đảm nhận chủ trì trong tự.

Hoàng Ngũ Đức giới thiệu đơn giản tình huống của Liễu Không, trong kinh thành phàm là người có chút danh tiếng, thì chỗ của y đều có tư liệu, đều điều tra qua.

- Y là cô nhi, hơn nữa không có bất kỳ thân nhân nào điểm này Lão Hoàng ngươi xác nhận?

Triệu Nhan nghe xong liền chau mày, lần trước Liễu Không rõ ràng có nói với hắn, Nhan Ngọc Như là thân muội muội của y, nhưng mà không ngờ vị đầu lĩnh thái giám Hoàng Ngũ Đức này lại không biết chuyện này, chuyện này có chút không tầm thường.

- Những người giống Liễu Không, Hoàng Thành Ti chúng ta đều phái chuyên gia đi điều tra thông tin của họ, cho nên hẳn là sẽ không sai, tuy nhiên hiện giờ nếu Liễu Không có liên quan đến cái tổ chức thần bí kia, thì thân phận của y cũng có thể là ngụy tạo, cho nên kế tiếp chúng ta sẽ lại phái người đi điều tra kỹ lưỡng một phen.

Hoàng Ngũ Đức cũng không khẳng định lắm mà ói, dù gì thì người trong Đông Kinh Thành nhiều như vậy, bọn họ cho dù là có đặc biệt chú ý đến một số người, nhưng cũng không thế bảo đảm tư liệu của những người này hoàn toàn không có sơ sót.

-Ừ....

Triệu Nhan nghe đến đây do dự một lát, bỗng nhiên phân phó Hoàng Ngũ Đức:

- Lão Hoàng, về việc điều tra thân thế của Liễu Không các ngươi tạm dừng một chút, có lẽ là ta có thể tìm được ít manh mối, đến lúc đó sẽ thông báo cho. các ngươi! 

- Quận vương, điều này...

Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời này của Triệu Nhan cũng sửng sốt, vừa định hỏi vì sao, nhưng Triệu Nhan lại không cho y có cơ hội, liền xoay người rời khỏi trắc điện, ra khỏi hoàng cung rồi lên xe ngựa, liền ra khỏi cửa thành với tốc độ nhanh, nhất. Lúc này đã là lúc hoàng hôn, nếu không ra khỏi cửa thành, cửa thành sẽ đóng mất.

Triệu Nhan cứ giục mã phu đi đến hướng biệt viện, đợi sau khi xe ngựa đến Thượng Thuỷ Trang, Triệu Nhan không có về biệt viện, mà xoay đầu ngựa tới chỗ của Nhan Ngọc Như, muốn làm rõ mối quan hệ giữa Liễu Không và tổ chức bí mật, biện pháp duy nhất đó là tìm hỏi Nhan Ngọc Như, ngoài ra Triệu Nhan còn lo lảng cho an nguy của Nhan Ngọc Như. Với cách hành sự tàn nhẫn của tổ chức đó, nếu đã ra tay với Liễu Không, thì sao lại có thể bỏ qua muội muội duy nhất của Liễu Không?

Cũng chính vì có cảm giác lo lằng này, Triệu Nhan sau khi đến trước cửa của Nhan Ngọc Như, lập tức nhảy xuống ngựa gõ cửa, mãi đến khi bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc của Ẩn Nương, sau đó cửa mở ra, khi nhìn thấy Triệu Nhan ở bên ngoài, Ẩn Nương không khỏi kinh ngạc nói: 

- Quận vương sao ngài lại đến đây?

- Nương tử nhà ngươi có ở nhà không? Ta có chuyện gấp cần tìm nàng!

Triệu Nhan vội vàng hỏi.

- Nương tử nhà ta đang ở trong sảnh, quận vương mau mời vào!

Ấn Nương nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Triệu Nhan, cũng không dám nhiều lời, vội vàng mời hẳn tiến vào, Lâm Hổ và những hộ vệ khác cũng theo sát phía sau, thẳng đến khi đến ngoài cửa phòng khách, Triệu Nhan mới bảo Lâm Hổ bọn họ chờ ở bên ngoài, dù gì thì Nhan Ngọc Như là người quen của mình, hẳn lại có chút chuyện bí mật cần hỏi đối phương, quả thật là không tiện dẫn theo Lâm Hổ bọn họ.

Nhan Ngọc Như đang bày cơm ở trong sảnh, đang định ăn cơm mà Ấn Nương vừa mới làm xong, hiện giờ nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, cũng đồng dạng kinh ngạc mà đứng lên hỏi

- Quận vương sao ngài lại đến đây?

-Ta... Á...

Triệu Nhan vốn muốn trực tiếp hỏi thân thế của Nhan Ngọc Như và Liễu Không, nhìn thấy thức ăn trên bàn tuy không phong phú, nhưng lại hết sức tỉnh xảo, lập tức cảm thấy bụng trống rỗng, nói ra thì hắn vì tiễn đưa Đức Ninh công chúa, cơm sáng vốn chẳng ăn được bao nhiều, càng không có thời gian ăn cơm chiều và cơm tối, ngoài trừ uống một bát trà ở chỗ Hoàng Ngũ Đức, có thể nói là không ăn uống gì cả, lúc này nhìn thấy thức ăn ở trên bàn, tự nhiên cảm thấy bụng sôi ùng ục lên.

Nhan Ngọc Như cũng là người thông minh sắc sảo, nhìn thấy ánh mắt Triệu Nhan nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, lập tức không kìm nổi cười nói:

- Xem ra quận vương vẫn chưa ăn cơm tối, không bằng dùng chút đồ ăn ở chỗ tiểu nữ, thế nào?

- Như vậy là tốt nhất, nói ra thì ta cả ngày trời rồi chưa ăn gì cả, có chỗ thất lễ vẫn xin Nhan nương tử đừng trách tội!

Triệu Nhan cũng không khách khí, một là hắn cũng đói lắm rồi, hai là hẳn lo lắng hiện giờ mình hỏi thân thế của Nhan Ngọc Như và Liễu Không, e là sau đó sẽ không tiện mà ăn tiếp nữa, cho nên không bằng ăn trước vài miếng rồi hẵng hỏi.

Ngay sau đó Nhan Ngọc Như liền bảo Ẩn Nương lấy thêm một bộ bát đũa, sau đó đích thân mức cho Triệu Nhan một bát cháo, Triệu Nhan bưng lên liền ăn từng ngụm lớn. Nhìn dáng vẻ của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng lập tức cầm bát đũa lên củng ăn với Triệu Nhan.

Triệu Nhan liên tiếp ăn hai bát cháo, lại ăn một cái màn thầu và không ít thức ăn, lúc này mới cảm thấy bụng đã được lấp đầy, lúc này vùa hay Nhan Ngọc Như cũng đã buông bát đũa xuống, Triệu Nhan do dự một lát tồi mở miệng hỏi

- Nhan nương tử, có chuyện này ta phải nói với nàng, tuy nhiên sau khi nàng nghe xong đừng nên nóng vội!

- Chuyện gì?

Nhan Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng ngưng trọng của Triệu Nhan, liền không khỏi có chút lo lắng hỏi.

- Hương Tích Tự xảy ra một vụ thảm án, đại đa số tăng nhân bị giết, Liễu Không hiện giờ sống chết vẫn chưa biết!

Triệu Nhan nhìn chằm chằm Nhan Ngọc Như chậm rãi mở miệng nói, hẳn hy vọng có thể từ trong biến hoá trên gương mặt đối phương nhìn ra chút manh mối gì. 

- Cái gì?

Nhan Ngọc Như nghe thấy tin tức này gương mặt lập tức trắng bệch, thân mình ngồi đẳng kia cũng lung lay, xem ra nàng cũng không hề biết gì về chuyện này.

Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Ngọc Nhự, Triệu Nhan do dự một chút rồi lại mở miệng nói:

- Hôm nay ta chạy cả một ngày, cuối cùng phát hiện người gây án có thể là một tổ chức vô cùng thần bí, hơn nữa cái tổ chức này còn có liên quan đến Liêu Quốc, không biết Nhan nương tử từng nghe nói đến cái tổ chức này chưa?

-Ta...

Nhan Ngọc Như nghe đến đây, gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ đấu tranh, dường như có lời gì muốn nói, nhưng lại không dám nói ra.

- Nhan nương tử, hiện giờ Liễu Không sống chết không rõ, ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra... Ưm...

Triệu Nhan nói đến đây bỗng cảm thấy đầu choáng váng, đồng thời mắt cũng díu lại, tứ chỉ mềm nhũn không có khí lực.

- Quận vương... Ngươi sao...

Lúc này Nhan Ngọc Như cũng cảm thấy Triệu Nhan có chút không đúng, vừa định đứng dậy hỏi, nhưng lời còn chưa nói hết, cũng đồng dạng cảm thấy trời đất xoay chuyển, thân mình vừa đứng lên một nửa cũng mềm nhũn té xuống ghế.

- Người... a!

Triệu Nhan nhìn thấy bộ dạng của Nhan Ngọc Như, cũng liền ý thức được là hai người bị ám toán, vừa muốn mở miệng gọi người, nhưng lúc này lại bị một cái tay nhỏ bé trơn mềm bịt miệng lại, đồng thời gáy bị người khác hung hăng đánh xuống, kết quả mắt liền tối sầm và ngất đi.

So ra thì, Nhan Ngọc Như người cũng toàn thân vô lực khi nhìn thấy người bịt miệng Triệu Nhan lại, gương mặt lộ ra vẻ khiếp sợ và không dám tin, nàng chưa từng nghĩ tới, người trước mắt này lại có thể phản bội nàng.

- Tỷ tỷ... Xin... Xin lỗi!

Chỉ thấy Ẩn Nương ở đối diện nhẹ nhàng đặt Triệu Nhan bị ngất lên ghế, trong đôi mắt to cũng đong đầy nước mắt, thậm chí không dám nhìn thắng Nhan Ngọc Như.

- Vì... Vì sao?

Lúc này ý thức của Nhan Ngọc Như cũng mơ hồ, nhưng vẫn cố gượng người và nén giận hỏi, nàng vẫn luôn xem Ẩn nương như muội muội ruột của mình, nhưng không ngờ tới trong lúc mấu chốt như thế này nàng ta lại phản bội mình, điều này khiến lòng Nhan Ngọc Như vô cùng đau đớn.

- Ta... Ta cũng là thân bất do kỷ, hơn nữa người đó. là phụ thân của tỷ, ông ấy tuyệt đối không tổn thương đến tỷ!

Lúc này Ẩn nương nhẹ nhàng đến bên người của Nhan Ngọc Như, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng đầy nước mắt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng tuyệt đối không muốn phản bội Nhan Ngọc Như, người đối đãi với mình như thân muội muội.

Nhan Ngọc Như nghe đến đó, gương mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười thê lương, vốn cho là dù mình ở đâu lúc nào, bên người vẫn có một người có thể tin cậy, nhưng hiện giờ nàng phát hiện, hoá ra cái người có thể tin cậy này lại là một gian tế được cài ở chỗ mình. Lúc nghĩ đến những điều trên, ý thức của Nhan Ngọc Như cũng càng lúc càng mơ hồ, muốn kêu cứu cũng không còn sức lực, cuối cùng cũng ngất đi như Triệu Nhan.

Đám người Lâm Hổ ở ngoài phòng biết Triệu Nhan có chuyện cần nói với Nhan Ngọc Như, hơn nữa còn không muốn cho họ nghe, cho nên đám người bọn họ cũng không dám ở quá gần, đều ở hai bên ngoài phòng chờ, như vậy vừa không nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên trong, vừa không căn lo lắng cho an toàn của Triệu Nhan, dù gì thì tiểu viện của Nhan Ngọc Như cũng không phải lần đầu họ đến, hơn nữa còn là người quen của Triệu Nhan, cho nên Lâm Hổ bọn họ đều vô cùng yên tâm

Mắt thấy sắc trời đã tối, Lâm Hổ bọn họ cũng như. Triệu Nhan vậy, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn gì cả, lúc này cũng cảm thấy bụng sôi ùng ục, đặc biệt là Lâm Hổ bọn họ ngửi thấy mùi thức ăn từ trong sảnh truyền ra, càng khiến bụng họ truyền ra những tiếng biểu tình, tuy nhiên nghĩ tới biệt viện ở bên cạnh, chỉ cần sau khi trở về, lập tức sẽ có cơm tối phong phú, điều này cũng khiến Lâm Hổ bọn họ hết sức chờ mong.

- Lão đại, ngài nói vị Nhan nương tử này sau này có thể trở thành nữ nhân của quận vương chúng ta không?

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement