Thẩm Quát vốn tưởng rằng dựa vào đãi ngộ hậu đãi của Quân Khí giám, chiêu nạp thêm một thợ thủ công là hết sức dễ dàng, chỉ là điều khiến y không ngờ đến chính là, không ngờ cuối cùng xảo thủ Lưu cự tuyệt chiêu nạp của Quân Khí giám, điều này khiến cho y không kìm nổi cảm thấy kỳ quái hỏi: - Không biết xảo thủ Lưu ngươi có tính toán gì không, phải biết rằng sau khi tiến vào Quân Khí giám là có thể tương đương với một bát sắt, ngày sau chỉ cần con cháu của ngươi không quá kém là có thể tiến vào là một trong những thợ lành nghề của Quân Khí giám, cơ hội như vậy nhiều người muốn mà không được đấy.
Nghe được Thẩm Quát hỏi về quyết định của mình, trong lúc nhất thời xảo thủ Lưu đỏ bừng hết cả khuôn mặt, dường như có chút xấu hổ không muốn mở miệng, tuy nhiên Thẩm Quát lại nhìn chằm chằm vào y, điều này khiến cho y cuối cùng cũng đành phải bất đắc dĩ nói thẳng ra: - Tiểu nhân muốn nhận lời mời đi đến học viện của quận vương xây dựng.
- Nhận lời mời? Nhận lời mời cái gì, khi nào thì quận vương muốn xây dựng học viện? Thẩm Quát nghe đến đó cũng hết sức kinh ngạc mà nói.
- Xem ra hôm nay Thẩm phán giam không có đi nghe giảng bài, hôm nay cuối buổi dạy học quận vương nói ra một sự kiện, chính là hắn định mang Hiển Vi quán đổi thành một khu học viện, ở trong học viện thiết lập các ngành học, đồng thời cũng từ những người nghe giảng như chúng ta tuyển dụng một số người vào học viện, đảm đương làm giảng sư giảng bài trong học viện, vì vậy ta
- Vì vậy ngươi muốn nhận lời mời, trở thành giảng sư giảng dạy? Lời của xảo thủ Lưu còn chưa hết đã bị Thẩm Quát dùng một loại giọng điệu không thể tin nổi ngắt lời nói, ánh mắt nhìn về phía y cũng trở nên có chút kỳ quái, dường như là đang nhìn một người điên vậy.
Cảm nhận được thần sắc kỳ quái này trong mắt Thẩm Quát, xảo thủ Lưu cũng lập tức lại càng đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc trước y cũng đã dự đoán khi người khác nghe xong lời của mình sẽ có hiệu quả như vậy, dù sao y chỉ là một thợ thủ công có địa vị thấp, nhưng bây giờ lại sỉ tâm vọng tưởng tiến vào trong học viện giáo dục con cháu, điều này khiến người nào cũng cảm thấy có chút điên cuồng.
- Thẩm phán giam không cần cảm thấy kỳ quái, theo như lời của quận vương, trong học viện tổng hợp các ngành học. Trong đó có toán học, vật lý, hóa học, sinh vật và các khoa thông thường, mặt khác còn có ngành học luyện kim và đúc tạo, lại nói tiếp cho dù là luyện kim hay là đúc tạo, tiểu nhân đều tự nhận có vài phần bản lĩnh, vì vậy lúc này mới muốn đi thử một lần.
Lúc này xảo thủ Lưu càng đỏ mặt mà giải thích.
Vốn cho đến bây giờ y cũng không nghĩ đến chuyện đến học viện dạy học, nhưng hôm nay Triệu Nhan nói đến phân loại các ngành học trong học viện, cùng với đãi ngộ của học viện, đều khiến y vô cùng động tâm, đặc biệt sau khi tiến vào học viện, thân phận địa vị của y sẽ tăng lên rất nhiều, mà đây cũng chính là thứ mà y cần nhất.
- Luyện kim và đúc tạo? không ngờ quận vương tính toán dạy mấy thứ đó? Thẩm Quát nghe đến đó cũng không nhịn được kinh ngạc nói, trong lịch sử y cực kỳ hiếm thấy học gia toàn năng, đối với các ngành học đều học lướt qua, luyện kim và đúc tạo cũng ở trong đó, tuy y cũng hiểu được một ít lý luận, nhưng trên thực tế thao tác không thể so sánh với xảo thủ Lưu trước mắt.
- Thẩm phán giam, tuy rằng tiểu nhân bất tài, nhưng mà vẫn muốn dựa vào bản lĩnh bản thân học được làm rạng rỡ tổ tông, chỉ là trời sinh tiểu nhân chỉ là một thợ thủ công, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, cả đời chỉ có thể là một thợ thủ công, đám con cháu cũng sẽ theo ta trở thành thợ thủ công, nhưng khổ cực của thợ thủ công tiểu nhân rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào. Hiện tại gặp được một cơ hội như vậy, tất nhiên muốn vì con cháu mưu cầu một con đường khác. Hy vọng Thẩm phán giam ngài có thể thông cảm!
Xảo thủ Lưu lại thi lễ với Thẩm Quát một cái nói, những gì y nói lúc này đều là lời thật lòng.
Thẩm Quát nghe đến đó, trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm tư, y cũng không phải là đang suy nghĩ chuyện của xảo thủ Lưu, mà là đang suy xét ảnh hưởng của học viện mà Triệu Nhan xây dựng, lại nói tiếp chỉ sợ cũng chỉ có Triệu Nhan mới dám lộ liễu đưa ra lời mời tuyển dụng thợ thủ công giảng bài trong học Chỉ là như vậy, thứ nhất sẽ khiến một số người đọc sách phản cảm, tuy nhiên điều này cũng không coi vào đâu, dù sao người đọc sách nguyện ý đến nghe Triệu Nhan giảng bài, đại bộ phận đều là người cảm thấy hứng thú với tân học. Cho dù là trong lòng bọn họ có ý nghĩ cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút chuyện này mà phản đối quyết định của Triệu Nhan.
Mặt khác học viện của Triệu Nhan bắt đầu là truyền thụ các loại tạp học, biết rõ các loại tạp học đó mới là thực tiễn của việc học, Thẩm Quát có thể đoán được, từ khi học viện này được xây dựng nhất định sẽ xuất hiện càng nhiều nhân tài thực dụng, những thứ khác không nói, chỉ nói đến Quân Khí giám của bọn họ vô cùng cần những người tài giỏi này, nếu đến lúc đó, một xảo thủ Lưu căn bản không đáng kể gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quát ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy xảo thủ Lưu vẻ mặt có chút bất an không yên, lập tức mở miệng cười nói: - Bởi vì cái gọi là người đi về phía trước, nước chảy về chỗ thấp, xảo thủ Lưu ngươi có ý nghĩ như vậy cũng là rất bình thường, mặt khác ta cũng hiểu được lấy tài năng của ngươi, tiến vào học viện so với tiến vào Quân Khí giám có lẽ sẽ càng thích hợp hơn, vì vậy ý ngươi đã định, ta đây cũng không có gì để nói nữa rồi, chỉ là hy vọng ngày sau ngươi có thể bồi dưỡng nhiều nhân tài mới cho Quân Khí giám chúng ta!
Xảo thủ Lưu nghe thấy Thẩm Quát chẳng những không ngăn cản, hơn nữa còn cổ vũ mình như vậy, điều này khiến cho y không khỏi từ buồn chuyển vui, lập tức đứng lên thi lễ với Thẩm Quát một cái nói: - Đa tạ phán giam khen ngợi, ngày sau nếu tiểu nhân có thể tiến vào học viện, nhất định sẽ không phụ giao phó của phán giam đại nhân!
Nghe thấy lời của xảo thủ Lưu, Thẩm Quát lại cười ha hả, sau đó lại cổ động thêm vài câu rồi để cho xảo thủ Lưu rời khỏi, dù sao mặc dù tay nghề của xảo thủ Lưu không tệ, nhưng đối với Quân Khí giám to như vậy mà nói, có hay không có y đều không khác nhau quá lớn, huống chỉ đối phương có khả năng còn mang đến cho y nhiều nhân tài hơn nữa, vì vậy tất nhiên Thẩm Quát sẽ không ngại để y rời đi.
Sau khi xảo thủ Lưu cáo biệt với Thẩm Quát, mang theo đồ ăn chín đã mua về nhà, nhà của y ở Thượng Thủy trang, hơn nữa còn xây một cái viện tử nhỏ ở đầu phía đông trang, lại nói tiếp mấy năm nay xảo thủ Lưu cũng tích lũy được thêm chút ít gia sản, đối với Thượng Thủy trang càng thêm yêu thích, vì vậy y vốn sẽ đến ở nơi này lâu dài, xây dựng viện tử cũng có chút khí thế, thoạt nhìn giống như nhà của một tiểu địa chủ trong trang.
Vừa mới đi vào cửa nhà, xảo thủ Lưu chợt nghe thấy âm thanh vui cười của bọn nhỏ từ trong sân truyền ra, vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy bốn đứa bé ba nam một nữ đang chơi đùa trong sân, khi nhìn thấy xảo thủ Lưu lập tức hoan hô một tiếng chào đón kêu "Phụ thân”, chạy đến túm quần áo y, tạo nên cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
- Tại sao hôm nay trở về muộn như vậy? Đúng lúc này, chỉ thấy một phụ nhân chừng ba mươi tuổi từ trong phòng bếp phía đông đi ra, nhìn thấy xảo thủ Lưu lập tức cao giọng hỏi, phụ nhân này chính là Trần thị, vợ của xảo thủ Lưu, trong nhà nàng mấy đời buôn bán, coi như là một nhà phú hào, nhưng phụ thân của nàng cũng là một người phá gia chỉ tử, ăn uống trác táng đánh bạc khiến gia sản mất hết sạch, Trần thị cũng chỉ hưởng thụ qua mấy ngày cuộc sống phú quý khi còn bé, sau khi lớn lên lại phải đi làm công nuôi sống cha mẹ đệ muội trong nhà, sau này qua người giới thiệu mà gả cho xảo thủ Lưu.
- Nương tử, vừa rồi trên đường ta gặp Thẩm phán giam Thẩm Quát mà lần trước tìm ta, vì vậy nên về muộn một chút. Xảo thủ Lưu lập tức buông đứa nhỏ xuống, sau đó mở miệng cười nói, người quen thuộc với y đều biết, y có chút sợ vợ, kỳ thật người khác cũng không biết được, xảo thủ Lưu đối với vợ mình kính trọng nhiều hơn là sợ sệt, nếu không phải có Trần thị dạy y đọc sách viết chữ, hơn nữa bình thường yên lặng ủng hộ y, chỉ sợ căn bản y cũng không có khả năng lấy được danh hiệu đệ nhất xảo thủ kinh thành.
Trần thị nghe thấy Thẩm Quát tìm trượng phu của mình, ánh mắt lập tức sáng lên có chút vội vàng hỏi: - Thẩm phán giam có phải nói chuyện mời chàng đến Quân Khí giám hay không, chàng đáp ứng rồi sao?