Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Ha hả, quận vương muốn xây dựng học viện tất nhiên ta cũng biết rõ, nhắc tới cũng đúng dịp, ngày đó khi quận vương dạy học tuyên bố chuyện này, ta cũng không thể đi nghe giảng bài, chỉ là lúc chạng vạng bớt chút thì giờ đi tìm xảo thủ Lưu, hy vọng có thể mời y vào Quân Khí giám, lại không nghĩ rằng từ chỗ của y nghe chuyện quận vương muốn lập học viện, thậm chí y vì tham gia tuyển dụng mà ngay cả chuyện vào Quân Khí giám cũng từ chối. Lúc này Thẩm Quát cười ha hả mở miệng nói.

- Ha ha ha, xảo thủ Lưu thật ra lại rất quyết đoán, vừa mới nghe ta nói chuyện học viện, liền cự tuyệt lời mời của Quân Khí giám, tuy nhiên đối với y mà nói đây thật ra làm một sự lựa chọn chính xác, hiện tại xảo thủ Lưu đã trở thành giảng sư hệ hai của học viện, ngày sau cũng rất có thể trở thành giáo thụ, đến lúc đó địa vị của y có thể cao hơn một thợ thủ công vô số lần rồi. Triệu Nhan không nghĩ đến xảo thủ Lưu và Thẩm Quát đã từng gặp nhau, lập tức cười mở miệng nói.

- Người hướng lên trên, nước chảy về chỗ thấp, đây cũng là chuyện rất bình thường. Lúc này Thẩm Quát có chút xúc động nói, làm một người đọc sách như y khi đối mặt với thợ thủ công cũng có một loại cảm giác ưu việt khó tả, chỉ là bình thường y tiếp xúc tương đối nhiều với thợ thủ công, cũng có thể thông cảm hỉ nộ ái ố của bọn họ, vì vậy so với người đọc sách bình thường, Thẩm Quát đối với thợ thủ công vẫn là vô cùng hòa nhã.

Khi Triệu Nhan nghe thấy những lời "Người hướng lên trên, nước chảy về chỗ thấp" này, trong lòng cũng không khỏi động, lập tức suy xét một lát rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: - Tôn Trung huynh, nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, ngươi so với ta lớn tuổi hơn, từng trải cũng lại càng phong phú hơn, không biết đối với cuộc sống sau này ngươi có tính toán gì không?

Nghe thấy Triệu Nhan đột nhiên hỏi vấn đề có chút kỳ quái này, Thẩm Quát cũng không khỏi có chút sửng sốt, đồng thời ánh mắt có chút hồ nghỉ nhìn Triệu Nhan một cái, tuy nhiên cuối cùng vẫn trả lời: - Quận vương, hạ quan đã qua ba mươi tuổi, nhờ phúc của tổ tiên mà tiến vào quan trường, hiện tại thật vất vả mới được làm trong Quân Khí giám. Vì vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hạ quan sẽ phải luôn luôn lăn lộn trong quan trường này, ngày sau có thể bước lên một bước thì bước, ít nhất cũng phải để cho con cháu có một xuất thân.

Thẩm Quát trả lời năm trong dự liệu của Triệu Nhan, lập tức chỉ thấy sắc mặt hẳn trở nên vô cùng trịnh trọng nói lần nữa: -Tồn Trung huynh, thân là người trong quan trường, nói vậy ngươi so với bất cứ ai càng rõ hơn trong quan trường ngươi lừa ta gạt, cho dù là mấy vị tướng công của Chính sự đường, hàng ngày đều phải cẩn thận, một khi không chú ý thì tiếp theo sẽ biến thành vạn kiếp bất phục, chớ nói chỉ quan viên cấp thấp như Tồn Trung huynh, vì vậy đừng nhìn ta là hoàng tử, nhưng đối với quan trường kia vừa kính trọng lại vừa giữ khoảng cách, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không ta cũng không nguyện ý có quá nhiều vướng mắc với quan trường kia.

Nghe được lời của Triệu Nhan, Thẩm Quát cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn hắn một cái, đồng thời trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc, không kìm nổi mở miệng: - Quận vương, người nói những lời này là có ý tứ gì?

- Ha hả, kỳ thật ý tứ của ta đơn giản là muốn nhắc nhở Tôn Trung huynh, quan trường có lẽ cũng không phải là lựa chọn duy nhất, hiện tại có một cơ hội khác bày ra trước mắt ngươi, hy vọng Tồn Trung huynh có thể suy xét một chút! Triệu Nhan cười nhạt mở miệng nói.

Nghe được những lời này của Triệu Nhan, Thẩm Quát tỉnh ngộ lại trong giây lát, lập tức trừng to mắt nhìn Triệu Nhan, vô cùng giật mình mở miệng hỏi: - Ý tứ của quận vương là học viện?

- Ha hả, quả nhiên Tồn Trung huynh nghe một chút liên hiểu, kỳ thật học viện chính là mang Hiển Vi quán cải tạo một chút, mặt khác các giảng sư của học viện đã tuyển dụng tương đối rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chiêu sinh, chỉ có điều học viện còn thiếu một nhân tài có thể cai quản toàn bộ. Người này chẳng những phải hiểu được nội dung giảng dạy của các ngành học, mặt khác còn cần có khả năng quản lý toàn bộ hoạt động của học viện, người như vậy ta đã nghĩ nhiều, cuối cùng phát hiện chỉ có Tôn Trung huynh mới là người thích hợp nhất. Nhìn thấy Thẩm Quát đã hiểu được ý của mình, Triệu Nhan lập tức cười giải thích nói.

Nghe được lời Triệu Nhan nói, Thẩm Quát cũng trầm mặc, đối với tổng kết về quan trường trước đó Triệu Nhan nói, y cũng vô cùng đồng ý, tuy răng công danh lợi lộc trong lòng y có chút nặng, nhưng trong nội tâm của y cảm thấy hứng thú nhất vẫn là những tạp học này, chính là toán học, vật lý, hóa học mà Triệu Nhan đã giảng, chỉ có điều mấy thứ này đặt ở trước kia cũng chỉ là hứng thú, chức vị sự nghiệp của y.

Tuy nhiên hiện tại Triệu Nhan lại cho y một lựa chọn, chính là biến hứng thú trở thành sự nghiệp, tuy rằng học viện của Triệu Nhan bây giờ mới bắt đầu thành lập, nhưng lấy danh vọng trước đó tích lũy được của Triệu Nhan, gần như có thể đoán được học viện này chắc chắn sẽ có thành tựu xuất sắc. Nếu mình có thể tiến vào ngay từ lúc học viện mới được sáng lập, trở thành nhân vật trọng yếu của học viện, như vậy việc lưu danh sử sách gần như có thể khẳng định.

Đương nhiên mặc dù tiến vào học viện có không ít ưu đãi, nhưng đối với Thẩm Quát mà nói cũng là một lần liễu lĩnh nguy hiểm, dù sao đối với phát triển sau này của học viện cũng chỉ là do y phỏng đoán, nếu chẳng may trong quá trình phát triển học viện gặp phải vấn đề gì, vậy chẳng phải y sẽ là công dã tràng hay sao, mặt khác y lăn lộn nhiều năm trong quan trường như vậy, thật vất vả mới lên được vị trí như bây giờ, nếu đi đến học viện nhậm chức, tất nhiên sẽ phải từ bỏ quan chức hiện tại, điều này đối với Thẩm Quát mà nói chính là một quyết định vô cùng lớn.

Cũng chính là suy xét đến những điều đó, trong lúc nhất thời Thẩm Quát cũng không có chủ ý, cuối cùng đành phải ngẩng đầu nói với Triệu Nhan: - Quận vương, chuyện này đối với †a mà nói rất quan trọng, vì vậy ta cần một chút thời gian suy xét mới có thể trả lời ngài!

Thẩm Quát trả lời nằm trong dự liệu của Triệu Nhan, dù sao chuyện này nếu đổi là bất kỳ ai, đều cũng phải suy xét thật kĩ một chút, vì vậy Triệu Nhan cũng không hỏi tiếp, lập tức cười mở  miệng nói: - Tốt, ta đây không quấy rầy nữa, đợi sau khi Tôn Trung huynh có quyết định, có thể cho người chuyển lời đến ta bất cứ lúc nào! 

Nhìn thấy Triệu Nhan cáo từ, Thẩm Quát cũng không giữ lại, đâu óc của y hiện tại rất loạn, quả thực cần một mình yên lặng một chút. Đợi sau khi tiễn Triệu Nhan, Thẩm Quát nhốt mình trong thư phòng, cẩn thận suy nghĩ được mất khi vào học viện, chỉ có điều y nghĩ càng nhiều, lại càng có cảm giác không năm chắc được chủ ý, một mặt là hứng thú của y, cùng với trong tương lai có thể đạt được thành tựu rất cao, mặt khác là quan chức y dốc sức nhiều năm mới có được, điều này khiến cho y thật sự khó có thể quyết định lấy hay bỏ.

Lâm vào trong trầm tư Thẩm Quát căn bản không nhận thức được thời gian trôi qua, trong lúc bất tri bất giác, mặt trời chiều ngoài cửa số đã ngả về phía tây, mỗi nhà đều tỏa ra mùi thơm của thức ăn, tuy nhiên người trong Thẩm phủ đều biết rằng, mỗi khi Thẩm Quát tự nhốt mình vào thư phòng, đều là đang suy xét vấn đê vô cùng quan trọng, vì vậy cho dù là đến giờ ăn cơm tối cũng không có ai dám đến quấy rầy.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, trên đường phố canh phu đã bắt đầu gõ mõ báo hiệu canh hai, Thẩm Quát vẫn chưa tỉnh lại từ trong trầm tư, tuy nhiên lúc này cửa thư phòng lại mở ra, sau đó một phụ nhân dáng người hơi béo bưng khay đi vào, người phụ nhân chính là người trước đó bị cao huyết áp Diệp phu nhân, hiện tại sau khi nàng được đại phu Trực Lỗ Cổ trị liệu, bệnh tình cũng đã ổn định hơn, bình thường cũng đã bắt đầu chú ý ăn uống điều độ và vận động, khí sắc cả người cũng tốt hơn rất nhiều.

Chỉ thấy sau khi Diệp phu nhân đi vào liền nhẹ nhàng đặt khay trong tay lên bàn, sau đó thấp giọng kêu lên: - Phu quân, sắc trời đã không còn sớm rồi, chàng cũng đã một ngày chưa có ăn gì, ta làm cho chàng một chút đồ ăn khuya, nhanh một chút dùng rồi sớm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nghĩ cũng chưa muộn!

Nghe thấy lời Diệp phu nhân nói, rốt cục đã cắt đứt trầm tư của Thẩm Quát, lập tức nhìn thấy y nâng ánh mắt có chút mê man lên nhìn Diệp phu nhân một cái, sau một lúc lâu mới nhớ tới mình đang ở đâu, đồng thời cũng phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối, điều này khiến cho y không nhịn được hơi ngượng ngùng nói:

- Hóa ra đã trễ thế này rồi, thật sự khiến phu nhân phải lo lắng rồi!

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement