Dương Văn Quảng đi lên cửa lầu cao trên quân doanh, cầm ống nhòm trong tay cẩn thận đánh giá tình hình ở phương xa. Ống nhòm ông đang cầm trong tay chính là loại Quân khí giám vừa chế tác năm nay, có thể giúp phát hiện tình hình quân địch một cách nhanh nhất. Trước khi chiến tranh xảy ra giữa trại Tam Xuyên và người Tây Hạ, ống nhòm đã cung cấp không ít lợi cho tướng lĩnh Đại Tống. Tiếc là số lượng của ống nhòm không cao, không thể trang bị số lượng lớn được. Vì vậy, chỉ một ít tướng lĩnh tài năng trong quân mới có thể có một cái.
Qua ống nhòm chỉ thấy duy nhất một màn tuyết trắng. Khắp nơi đều là tuyết trắng xóa đọng lại, căn bản không thấy rõ đường. Mà ở trong cảnh tuyết trắng này, một nhánh quân đội cầm cờ hiệu của Đại Tống đang chậm rãi đi phía trước. Thỉnh thoảng lại có một vài binh sĩ trong đội quân ngã sấp xuống, nhưng đều đứng dậy rất nhanh đuổi kịp mọi người. Chỉ bằng một điểm này thôi đã đủ để nhìn ra đây là một đội quân tình nhuệ được huấn luyện bài bản.
- Xem phương hướng bọn họ đi, chắc hắn là đang đến chỗ chúng ta, nhưng trước đó chúng ta không, nhận được thông báo gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương cũng không giống quân đội bình thường. Cái này có chút kì quái! Lúc này, Cổ Hà đứng bên cạnh Dương Văn Quảng để ống nhòm xuống, bộ dáng kì quái lấm bẩm. Thường thì có quân đội trên trăm người đi qua phải thông báo trước cho chủ tướng ở địa phương, vì vậy y mới cảm thấy kì quái.
- Bây giờ nghĩ ngờ lung tung cũng chẳng có ích gì, hay là chúng ta đi hỏi đối phương một chút, xem bọn họ muốn làm gì? Dù sao đối phương chỉ là quân đội trăm người, không thể gây ra sóng gió gì lớn! Dương Văn Quảng cũng để ống nhòm xuống phân phó n‹ sau đó cùng Cổ Hà mang theo một đội sĩ tốt ra cửa doanh trại chờ đối phương đến.
Vốn nhánh quân kia cách quân doanh không xa, nhưng giữa đường đều là tuyết đọng cao nửa người nên bọn họ đi với tốc độ rất chậm. Dương Văn Quảng đợi bọn họ ở cửa doanh trại chốc lát mới thấy bọn họ giảm tuyết cao đến thắt lưng chậm rãi đến. Đợi bọn họ tới gần, Dương Văn Quảng cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng của những người này. Chỉ có điều lúc này, đám người Dương Văn Quảng càng thêm khiếp sợ.
Đội quân vừa tới đây phần lớn là những người tuổi trẻ chưa đầy hai mươi, quần áo mặc trên người bám đầy nước bùn và tuyết đọng. Trên từng khuôn mặt trẻ măng bị đông cứng thành một mảnh xanh đen. Trong ánh mắt họ mang theo vô số mỏi mệt, xem ra bọn họ đã đi đường trong thời gian rất lâu, nếu không thì đã không chật vật như thế. Thậm chí đám người Dương Văn Quảng phát hiện ra trong quân của đối phương có không ít người đã hết khí lực, nhưng dù là vậy, họ vẫn như cũ, dùng cả tay chân đi về phía trước Sau khi không thể đi tiếp nữa thì có những binh sĩ khác tới nâng rồi kéo đi vẽ phía trước. Càng đáng sợ hơn là không có người nào kêu khổ một, càng không nghe được bất cứ kẻ nào kêu oán giận.
Xem những người trẻ tuổi dù bò cũng phải đi về phía trước, đám người Dương Văn Quảng đều hết sức khiếp sợ. Bọn hẳn càng không ngờ tới, rõ ràng đang đứng trước mặt đối phương, nhưng đối phương chẳng có ai muốn kêu cứu với bọn hẳn mà vẫn trầm mặc như trước đi tới. Xem ra bọn họ muốn tự dựa vào sức của chính mình để đi vào quân doanh.
Khoảng cách trái phải mấy trăm bước mà nhánh quân này đã chật vật đi nửa khắc đồng hồ. Khi bọn họ đi đến bãi đất trống trước mặt đám người Dương Văn Quảng thì ngã “bịch" một cái xuống đất. Bọn họ quỳ rạp trên đất, mở to mồm thở hổn hển. Lúc này, một bên tướng sĩ của Dương Văn Quảng mới kịp phản ứng, lập tức chạy lên dìu mấy người kia.
Cũng đúng lúc này, thấy một tướng lĩnh hơi lớn tuổi một chút trong quân đối phương đi ra, đến trước mặt Dương Văn Quảng và Cổ Hà thi lễ rồi lớn tiếng nói: - Giáo quan trường huấn luyện quân đội Chu Đồng, dẫn theo 150 học viên kì thứ nhất đến đưa tin, xin hỏi vị nào là Dương đô quản?
- Lão phu chính là Dương Văn Quảng, các ngươi vốn là người ở Trường quân đội đó, sao lại đến Khánh Châu này? Dương Văn Quảng lúc này kinh ngạc nói. Là phụ thân của Dương Hoài Ngọc, Dương Văn Quảng tự nhiên biết Trường quân đội là nơi nào. Mặt khác, trong Trường quân đội kia, ông còn giúp đỡ rất nhiều giáo quan. Có thể nói, Trường quân đội được dựng nên cũng có nửa phần công lao của ông. Nhưng ông không hiểu vì sao giáo quan Chu Đồng lại đem theo học viên đi đến phía mình nữa.
- Thuộc hạ bái kiến Dương đô quản! Chu Đồng nghe được vị lão tướng quân trước mặt này là phụ thân của Dương Hoài Ngọc thì vội khom mình thí lễ, sau đó mới móc một tờ công văn trong ngực ra nói: - Dương đô quản, mời xem. Đây là lệnh điều động của Tam nha và Binh bộ. Ngài xem xong sẽ hiểu!
Dương Văn Quảng nhận lấy tờ công văn xem một chút. Quả nhiên là lệnh điều động của Tam nha và Binh bộ! Càng ngạc nhiên hơn, trên lệnh này viết rõ ràng là Chu Đồng dẫn dắt tất cả nhánh quân này đến làm thủ hạ cấp thấp của ông. Về phần bổ nhiệm cụ thể thì do ông và giáo quan Trường quân đội cùng thỏa thuận.
Nhìn lệnh điều động trong tay mà không hiểu nổi, lại nhìn sự mệt mỏi của những học viên trước mắt. Đại bộ phận học viên đều mang thương tổn do giá rét. Dương Văn Quảng cũng rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ không phải lúc. Đặc biệt, trong những học viên này có không ít văn bối của Dương gia. Ví dụ như: Dương An Hưng, cháu của ông cũng ở trong đó. Chẳng qua là hồi đó, Dương An Hưng là một kẻ mập mạp, còn bây giờ đã vừa cao vừa khỏe, khuôn mặt chữ điền cũng xanh đen một mảnh, cái mũi đỏ rực nhìn có chút buồn cười. Nếu không phải đối phương là cháu của ông thì chỉ sợ ông đã không nhận ra nối.
Dương An Hưng đã sớm nhìn thấy tổ phụ của mình rồi, nhưng bây giờ đang ở trong quân, đừng nói là ông cháu, chỉ sợ là cha con hay vợ chồng gặp mặt cũng không thể tỏ ra quen biết nhau nên chỉ có thể ngồi đàng hoàng trong đám người. Dương Văn Quảng nhìn thấy bộ dạng chật vật của cháu trai và vài văn bối thì có chút đau lòng. Ông lập tức sai người đưa tất cả học viên vào trong quân doanh nghỉ ngơi rồi cho người chuẩn bị nước ấm cùng cơm nóng. Chắc là mấy người này đã sớm đói bụng lắm rồi.
Võ nghệ của Chu Đồng khá xuất sắc, nhưng mấy ngày nay theo các học viên hành quân gấp, đặc biệt đêm qua vì muốn đến Khánh Châu nhanh hơn liền mạo hiểm gắt gao đuổi theo những học viên kia đi qua gió tuyết cho nên cũng mệt không ít. Hiện tại đi vào quân doanh rửa mặt, lại dùng nước nóng ngâm chân mới cảm thấy thoải mái đôi chút
Từ đêm qua đến bây giờ, ngay cả một hạt cơm Chu Đồng cũng chưa được ăn, thế nên đã đói muốn chết. Trong quân doanh có phòng ăn chuyên dụng nên ngay sau khi ngâm chân xong y đã tính đến phòng ăn ăn cơm. Nhưng ngay lúc này, Dương Văn Quảng bỗng đi đến cười nói với y: - Chu giáo quan không cần đến phòng ăn đâu, ta đã sai người mang đến cho ngươi một phần cơm rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
Dương Văn Quảng nói xong lập tức vung tay lên, phía sau liền có người hầu cận mang một phần đồ ăn lên. Ông cũng biết Chu Đồng đang đói bụng lắm rồi nên không vội vàng hỏi thăm mà ra hiệu cho y cứ ăn một chút rồi hẵng bàn. Đối với chuyện này, Chu Đồng tuyệt không khách khí, bưng chén cháo gạo lớn lên uống hết trong một ngụm, về phần đồ ăn trong chớp mắt cũng không chữa lại chút gì. Toàn bộ quá trình không quá 10 giây. Dương Văn Quảng và mấy người hầu cận ở bên đều sợ ngây người. Đây là lần đầu bọn họ thấy người ăn nhanh như vậy đấy!
- Chu... Chủ giáo quan hẳn là chưa ăn no, có muốn ta bảo người làm thêm một phần nữa không? Dương Văn Quảng nhập ngũ đã nhiều năm, gặp qua không ít đại hán lớn bụng, nhưng giống như Chu Đồng thì đây là lần đầu ông thấy.
- Đô quản thứ tội, thuộc hạ có một điểm mạnh là khá tham ăn. Thôi thì lấy đến đây thêm cho ta mười cái bánh mì, còn cháo thì có hay không cũng được! Chu Đồng là một người thành thật, dù ở đâu cũng tuyệt đối không để cái bụng mình chịu uất ức. Hơn nữa, hắn ta thật sự đang rất đói bụng.
Dương Văn Quảng thấy vóc dáng Chu Đồng không cao, nhưng lại tham ăn như thế thì liền nghĩ đến võ tướng có sức ăn kinh người trong lịch sử. Người đó không ai khác, tổ phụ của ông được xưng là Dương Vô Địch, lượng ăn hết sức kinh người. Nghĩ vậy, Dương Văn Quảng cảm thấy có thêm mấy phần thân thiết với Chu Đồng, lập tức cho người đi chuẩn bị thêm một ít cơm canh nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!