Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Ngươi khẳng định có người bằng lòng trả cả ngàn quan mua những bức tranh kia?

Triệu Nhan có chút không dám tin hỏi, hắn cho dù như thế nào cũng không ngờ được, những bản vẽ tùy tay luyện bút của mình, lại có thể bán với giá cao như vậy, nếu biết sớm như vậy, ban đầu còn xây xưởng xà phòng thơm làm gì, trực tiếp bán tranh là được rồi, tuy nhiên nghĩ lại, mình đường đường một quận vương mà phải dựa vào bán tranh để mưu sinh, thực sự cũng có chút mất phân, vẫn là làm buôn bán tốt hơn, ít nhất quý tộc của Tống triều đối với công thương nghiệp cũng không hề bài xích.

- Tuyệt đối cực kỳ chính xác, thậm chí có vài tên thần thông quảng đại cũng mò tới tìm ta, trực tiếp thăm dò ta nguồn gốc của những bức tranh này, hơn nữa còn ra giá với ta ngàn quan một bức, nhưng mà trước đây ta không thiếu tiền, cũng chưa được phép của huynh, nên không ai biết những bức tranh đó được truyền ra từ phủ của huynh!

Tào Tung vỗ ngực nói, dường như giúp Triệu Nhan giữ bí mật là một chuyện hết sức tài ba.

Lúc này Triệu Nhan nhìn Tào Tung, sau đó lắc đầu kiên quyết nói:

- Cửu ca nhi, không phải ta không giúp ngươi, mà là không có cách nào giúp, bởi cái gọi là vật hiếm thì mới quý, trước đây những bức tranh đó có thể bán trên ngàn quan, ngoài giá trị vốn có của bức tranh ra, chủ yếu nhất vẫn là rất ít ỏi, nhưng mà hiện tại nếu như xuất hiện ngay lập tức năm mươi bức, ngươi cho rằng còn có người bỏ ra ngàn quan để mua sao?

Đối với giá trị của tác phẩm nghệ thuật, chỉ có Triệu Nhan học vẽ tranh rõ ràng nhất, hơn nữa giá trị của những tác phẩm nghệ thuật này nhiều lúc còn được đầu cơ lên, ví dụ như một bức tranh, kỳ thực nó chỉ là một bức tranh, nhưng nếu bị người khác đem ra lợi dụng, tìm vài người gọi là nhà bình luận tiến hành phân tích bức tranh, sau khi đầu cơ thành tiếng tăm, lại sắp xếp người ở buổi đấu giá dùng giá cao đập vòng mấy lần, bức tranh này lập tức lên mấy trăm lần, thậm chí rất có thể tạo thành cái gọi là trường phái hội họa chẳng hạn, đến lúc đó những bức tranh này lại càng đáng giá rồi.

Tranh của Triệu Nhan tuy không bị người khác có ý lợi dụng, nhưng ứng dụng phác họa điều chỉnh ánh sáng bóng râm của hắn lại vượt xa thời đại này, cho nên được những người am hiểu hội họa nhìn ra, đương nhiên trở thành thần tác, danh tiếng cứ như vậy vô tình đầu cơ lên, lại thêm sự đẩy mạnh của Âu Dương Tu và các nhân vật nổi tiếng, cùng với sự ít ỏi của việc lưu truyền tranh, đây mới khiến người ta đem cả ngàn quan đến cầu mua, nhưng một khi số lượng nhiều, chỉ e giá cả sẽ lập tức rớt xuống.

- Vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể quay về cầu xin cha ta, để cha ta lại hung hăng đánh ta một trận trút giận!

Tào Tung cũng không ngốc, nghe Triệu Nhan nói cũng than thở một tiếng, y vốn dĩ coi Triệu Nhan là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, nhưng xem ra hiện tại, dù cho Triệu Nhan thực sự cho y năm mươi bức tranh, chỉ sợ cũng không bán được đến giá năm vạn quan, càng không thể dùng để trả nợ.

Nghe Tào Tung nói đáng thương như vậy, lại thêm bộ dạng bầm tím hiện tại của y, Triệu Nhan cũng có chút đồng tình, tức thì mở miệng nói:

- Cửu ca nhi, ngươi đừng sợ, cùng lắm thì ta giúp ngươi cầu xin cha ngươi, lần này ngươi cũng mắc bẫy mấy tên huynh đệ Cao gia, hơn nữa, năm vạn quan đối với Tào gia nhà ngươi mà nói cũng không phải là không lấy ra được, sau này ta sẽ giúp ngươi lấy lại trận này là được!

Tuy nhiên Tào Tung nghe Triệu Nhan nói lại ra vẻ mặt đưa đám nói:

- Tam ca có điều không biết, nếu như là trước đây, năm vạn quan tuy nhiều, nhưng cha ta vẫn chịu lấy ra, thế nhưng khoảng thời gian trước Tào gia chúng ta làm ăn bị thất thế, chỗ tốt đều bị Cao gia chiếm hơn nửa, thu nhập của nhà ta cũng giảm bớt quá nửa, hiện tại trong nhà đều phải thắt lưng buộc bụng, thậm chí ta còn nghe nói, lúc trước đem Tứ tỷ gả cho huynh cũng chính là vì mượn sức mạnh hoàng gia nhà huynh giúp cướp về một chút làm ăn buôn bán.

Tào Tung thật sự coi Triệu Nhan là huynh đệ, cho nên một vài bí văn không thể truyền ra ngoài của gia tộc cũng đều nói ra không hề cố kỵ, Triệu Nhan nghe đến đây cũng có chút hứng thú hỏi:

- Cửu ca nhi, Tào gia nhà ngươi làm buôn bán cái gì, làm sao lại bị Cao gia cướp đi hơn nửa chỗ tốt?

Nhắc đến việc buôn bán trong nhà, Tào Tung lại thở dài nói:

- Còn có thể buôn bán gì nữa, toàn bộ thành Đông Kinh đều biết, Tào gia ta và Cao gia độc quyền cung cấp than đá cho thành Đông Kinh và những vùng lân cận, các cửa hàng than lớn nhỏ trong thành, nếu không phải của Tào gia ta thì cũng là của Cao gia, ban đầu việc buôn bán của hai gia đình tuy có cạnh tranh nhưng người này cũng không thể làm gì được người kia, nhưng thời gian trước Cao gia thừa dịp chúng ta không chú ý, lại cướp mất những thương gia cung cấp than đá cho nhà chúng ta, làm cho nguồn cung cấp than đá trong các cửa hàng của Tào gia ta không đủ, Cao gia lại thừa dịp bành trướng, kết quả việc buôn bán hiện tại của Tào gia ta đã bị cướp đi hơn nửa, chỉ có thể dựa vào gốc gác đau khổ chống đỡ, cho nên cha ta mới vì năm vạn quan mà đánh ta thành ra như thế này!

Buôn bán than đá vừa nghe thì thấy hình như không phải là ngành nghề có món lợi kếch sù, nhưng nhân khẩu thành Đông Kinh đã hơn trăm vạn, mỗi ngày nhà nhà đều không rời được than đá, hơn nữa buôn bán còn bị hai nhà Tào Cao độc quyền như vậy, lời lãi trong đây được bao nhiêu, chỉ sợ là mỗi người đều có thể đoán được, cũng chính là ỷ vào lợi nhuận khổng lồ của việc buôn bán than đá, hai nhà Tào Cao trước sau vẫn sừng sững không ngã ở Đại Tống.

Tuy nhiên nghe đến đây Triệu Nhan có chút nghi ngờ hỏi:

- Cửu ca nhi, nếu như ta nhớ không nhầm, xung quanh Khai Phong than đá hình như rất nhiều, chẳng hạn như bên đường kinh tây và đường kinh tây bắc kia, ta còn nhớ có một mỏ than lớn, tính riêng than đá ở đó, thì đã đủ cung cấp cho kinh thành rồi, tài lực của Cao gia có hùng hậu đến đâu thì cũng không thể độc quyền cung cấp than đá cho tất cả được.

Cái gọi là đường kinh tây và đường kinh tây bắc, thực ra chính là vùng Hà Nam Tiêu Tác của đời sau, đó là một trong những mỏ than lớn nhất và cũng là lâu đời nhất ở Trung Nguyên, hơn nữa chất lượng than đá tốt, tất cả đều là một loại than gầy, đã từng cung cấp cho hàng loạt công nghiệp dùng than đá của tân Trung Quốc sau khi giải phóng, tiếc là ở thế hệ của Triệu Nhan, than đá của Tiêu Tác đã bị đào rỗng rồi, nghe nói trong lòng đất toàn bộ đều là hầm mỏ, Triệu Nhan có một dì cũng sống ở đó, cho nên hắn không còn lạ lẫm với than đá của Tiêu Tác.

Đối với nghi ngờ của Triệu Nhan, Tào Tung lại lắc đầu cười khổ nói:

- Tam ca huynh có điều không biết, than đá xung quanh thành Khai Phong tuy nhiều, nhưng than khai thác ra có hai loại, lần lượt là than đá khối và than đá vỡ, bình thường chúng ta hay đốt đều là than đá khối, còn như than đá vỡ, bởi vì quá nhỏ, hơn nữa trong đó lại có rất nhiều bụi than, không chỉ vừa bẩn lại vừa khó đốt, thậm chí nếu không cẩn thận còn gây ra hỏa hoạn, do vậy nên các cửa hàng than hầu như chỉ mua than đá khối, nhưng sản lượng than đá khối chỉ có hạn, hiện giờ còn bị Cao gia cướp đi mất hơn nửa, vì thế đương nhiên Tào gia ta không có than để bán.

- Chờ một chút, ngươi nói hiện giờ trong thành Đông Kinh đốt đều là than đá khối, còn than đá vỡ thì cơ bản không ai cần đến sao?

Nghe đến đây Triệu Nhan vô cùng kinh ngạc nói, hồi hắn còn nhỏ, trong nhà cũng là dùng than đá, đương nhiên biết sự khác nhau giữa than đá khối và than đá vỡ, trong đó than đá khối tuy đắt hơn một chút, nhưng than đá vỡ cũng không phải không ai cần đến, thậm chí còn có người chuyên dùng than đá vỡ chế biến thành than tổ ong để đốt.

- Than đá vỡ cũng không phải là không ai cần đến, có một số nghề không chú trọng đến nhiên liệu, cho nên cũng có dùng một chút than đá vỡ giá rẻ, nhưng than đá vỡ phần lớn vẫn còn chồng chất xung quanh các mỏ than không bán được, trước đây Tào gia ta vào mỏ than, mỗi lần mua một xe than đá khối, những tên thương đô than đá lại cho không chúng ta một xe than đá vỡ, dù sao những thứ này chồng chất ở chỗ bọn họ thì cũng mất diện tích.

Nhà Tào Tung cũng là buôn bán than đá đấy, tuy hắn không làm việc đàng hoàng, nhưng mưa dầm thấm đất, cũng biết rất nhiều chuyện trong cái nghề này.

- Ha ha ha ha ~, Cửu ca nhi ngươi cứ yên tâm can đảm trở về đi, huynh đệ họ Cao không phải lừa được ngươi năm vạn quan sao, đến lúc đó ta sẽ bắt bọn chúng trả cả vốn lẫn lời cho ngươi hả giận!

Triệu Nhan cười lớn nói, vốn dĩ hắn cho rằng triều Tống có thể không xuất hiện than tổ ong, nhưng xem ra hiện tại, Bắc Tống vừa mới sử dụng than đá quy mô lớn, thậm chí ngay cả than tổ ong ban đầu cũng chưa xuất hiện, điều này dẫn đến việc không ai dùng đến than đá vỡ, nhưng đối với hắn mà nói, lại là một con đường tiền tài quý giá, tiếc rằng hiện tại hắn không có tiền vốn, lại không am hiểu lắm với nghề than đá, chỉ còn cách lựa chọn hợp tác cùng Tào Tung.

Nhìn Triệu Nhan hưng phấn cười lớn, Tào Tung lại có chút mơ hồ, sau một hồi lâu mới hỏi:

- Tam ca nhi, ý huynh là gì, cái gì mà để bọn chúng phải nhả ra hết cả vốn lẫn lời.

- Ha hả, điều này ngươi cũng không cần quản nữa, hôm nay ta sẽ tìm cha ngươi và nhạc phụ ta để bàn bạc với bọn họ một việc, ta dám cam đoan, đến lúc đó cha ngươi tuyệt đối sẽ không đánh ngươi nữa!

Triệu Nhan tươi cười với vẻ mặt nham hiểm nói.

Dựa vào khả năng giúp đỡ của Tào gia, đem thu mua lại than đá vỡ không ai cần, thậm chí là độc quyền than đá vỡ, sau đó làm thành than tổ ong tiêu thụ, tuy rằng gia tăng một chút phí công nhân, nhưng than đá vỡ vốn đã không mất chi phí gì, như vậy giá thành của than tổ ong chắc chắn sẽ rẻ hơn than đá khối, đến lúc đó chắc chắn có thể đánh cho Cao gia hoa rơi nước chảy. Tuy rằng Cao hoàng hậu là mẹ của Triệu Nhan, nhưng đối với mẫu thân nhiều tâm địa này, Triệu Nhan vốn đã không có cảm tình, lại càng không có tình cảm thân thiết với Cao gia, ngược lại là Tào gia muốn nhờ thân phận của Triệu Nhan để giữ vững gia nghiệp, cho nên Tào gia mới là đồng minh thích hợp nhất của hắn.

Tào Tung vốn không cam lòng muốn hỏi nữa, tiếc là Triệu Nhan nhất định không nói cho y, dù sao cái tên hoàn khố tử Tào Tung này cũng không giữ được mồm miệng, ngộ nhỡ ngày nào đó y uống say đem chuyện này nói ra ngoài, thì Triệu Nhan và Tào gia sẽ phải chịu thua thảm rồi.

Thấy Triệu Nhan thật sự muốn giữ bí mật với mình, Tào Tung cũng đành không hỏi nữa, tuy nhiên ngay sau đó y lại nghĩ tới một việc, lập tức cười nịnh hót nói với Triệu Nhan:

- Tam ca nhi, ta nghe nói hôm qua huynh và nhị thúc uống say, sau đó miệng ngậm một thứ gọi là thuốc lá, vậy mà có thể nuốt sương nhả khói, khiến người trong nhà ai cũng sợ hãi, hiện tại huynhcó thuốc lá đó không, cho tiểu đệ nếm thử xem mùi vị như thế nào?

Nghe Tào Tung nhắc đến việc uống say hôm qua, lúc này Triệu Nhan mới lại cảm thấy đau đầu sau khi say rượu, hơn nữa hắn chỉ nhớ hôm qua hắn đã uống rất nhiều rượu, nhưng chuyện xảy ra về sau, lại không có chút ấn tượng nào, cũng không nhớ việc mình và Tào Dụ hút thuốc, thế là lập tức hỏi:

- Cửu ca nhi, hôm qua sau khi ta uống say không làm chuyện gì trái với lệ thường chứ?

- Trái với lệ thường?

Tào Tung nghe đến đây cũng muốn bật cười lớn ngay tại trận, tuy rằng lúc đó y không có mặt ở hiện trường, nhưng chỉ nghe đầy tớ trong phủ nói về cảnh tượng nhị thúc của mình và Triệu Nhan uống say, vậy thì không thể dùng trái với thường lệ để miêu tả.

- Trước tiên huynh đưa cho ta thuốc lá, ta sẽ nói cho huynh biết chuyện tối hôm qua!

Tào Tung mượn thế sách nhiễu nói, y sợ Triệu Nhan nghe xong bị kích động, ngộ nhỡ cảm thấy hổ thẹn tự sát chẳng hạn, thì bản thân mình không thể nếm được mùi vị của thuốc lá.

Triệu Nhan bất đắc dĩ, đành mang hộp thuốc từ trong lòng ngực ra, nhưng mở ra xem, bên trong lại hết rồi, vốn dĩ nửa bao thuốc này đã không được mấy điếu, đoán chừng sau khi hôm qua uống say đã hút sạch rồi, nhưng không sao, trước khi hắn đến đã mang theo hai bao thuốc trên người rồi, suy cho cùng con rể hồi môn sao có thể không đem vài bao thuốc chứ?

Xé bao thuốc ra, rút ra một điếu đưa cho Tào Tung, sau đó chính mình cũng ngậm một điếu, sau khi dùng hộp quẹt châm lửa, lúc này mới mở miệng hỏi:

- Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết chuyện hôm qua sau khi ta uống say rồi chứ!
Advertisement
';
Advertisement