Lại nhìn thấy Trực Lỗ Cổ, Triệu Nhan quả thực có chút không nhận ra được y, lại nói tiếp Trực Lỗ Cổ từ trước đến nay đều đi theo con đường dưỡng sinh, tuy rằng Trực Lỗ Cổ đã bảy mươi tuổi rồi, cũng là già nhưng vẫn tráng kiện, thân hình to lớn, đi lại không có chút bộ dạng của lão thái nào, nếu như y nhuộm đen bộ tóc bạc kia đi, chỉ sợ y nói mình bốn mươi tuổi cũng có người tin.
Triệu Nhan ở đằng sau của thương binh doanh tìm được Trực Lỗ Cổ, y đang ở trong một lều vải bó xương cho một binh lính bị gãy xương tay, nhìn thấy hai tay của y đỡ lấy chỗ xương bị gãy rồi dùng sức kéo, chỉ nghe thấy binh sĩ kia kêu lên thảm thiết một tiếng, toàn thân không ngừng co giật, nhưng lúc này xương cốt cũng đã được nối lại tốt rồi, sau đó Trực Lỗ Cổ mang thuốc mỡ đã chuẩn bị từ trước bôi ở chỗ gãy xương của y, lại dùng hai tấm gỗ cố định lại, lúc này mới mở miệng thở một tiếng thật dài.
Cách với lăn trước đó Triệu Nhan nhìn thấy Trực Lỗ Cổ mới chỉ ngắn ngủi mấy tháng thời gian, nhưng hiện tại nhìn thấy Trực Lỗ Cổ, Triệu Nhan có cảm giác không nhận ra, bởi vì hắn phát hiện chỉ trong mấy.
tháng ngắn ngủi Trực Lỗ Cổ trở nên giả đi rất nhiều, trước kia mặc dù tóc râu bạc trắng, nhưng lại rất có sức sống, vừa nhìn đã biết là vô cùng khỏe mạnh, nhưng hiện tại râu tóc Trực Lỗ Cổ xơ xác giống như cỏ dại mọc loạn, trên mặt nếp nhãn tăng lên rất nhiều, hai má lại gầy yếu vô cùng, hai mắt của lão cũng không sáng ngời có thăn giống như trước đây, mà trở nên vô cùng vấn đục, cả người thoạt nhìn giống như là một khúc gỗ.
- Trực thần y, ngài ngài làm sao vậy? Thừa dịp lúc Trực Lỗ Cổ nghỉ ngơi, Triệu Nhan vội vàng đi đến trước thân thiết hỏi thăm, Trực Lỗ Cổ chính là nghe theo đề nghị của hắn mới đến đây, nếu chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng Triệu Nhan cũng sẽ vô cùng áy náy.
Trực Lỗ Cổ vừa rồi cũng đã nhìn thấy Triệu Nhan, tuy nhiên y đang có việc, tự nhiên không có thời gian tiếp đón hắn, lúc này nghe thấy lời nói của Triệu Nhan cũng uể oải nhìn hãn một cái nói: - Không có gì, chẳng qua trong thời gian này ta quá mệt mỏi. Nếu mà cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cái mạng già này của ta sẽ phải để lại ở chỗ này rồi, mặt khác ta lặp lại một lần nữa, ta không phải họ Trực!
- Khụ ngài cũng không phải là quá liều mạng đi.
Quân y trong quân doanh cũng không phải chỉ có một mình ngài, có việc gì cực khổ thì hãy giao cho các quân y trẻ tuổi khác làm là được. Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được khuyên nhủ.
- Ta thật ra lại nghĩ, chính là trong quân Đại Tống các ngươi chẳng những ít quân y, hơn nữa y thuật cũng không được cao, đến một người bị ngoại thương phức tạp một chút liền không trị được, nếu ta còn không ra tay, chỉ sợ chỉ có thể nhìn người bị thương đau đến chết mà thôi! Nói đến đây Trực Lỗ Cổ cũng có chút tức giận liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái, dù sao Đại Tống chính là của nhà Triệu Nhan bọn họ đấy, Triệu Nhan cũng phải vì điều này mà gánh một chút trách nhiệm.
Triệu Nhan nghe đến đây tuy rằng cảm thấy có chút oan uổng, nhưng không biết nên phản bác thế nào, trong lúc nhất thời thậm chí có chút á khẩu không trả lời được, may mắn lúc này bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng nói: - Trực thần y, y thuật của ngài đương nhiên không phải một quân y bình thường có thể sánh bằng, bất quá lần này ta đến đây, chính là vì thay đối điều kiện trị bệnh trong quân đội Đại Tống mà đến!
- Hả? Trực Lỗ Cổ biết Triệu Nhan chưa bao giờ nói mạnh miệng, vì vậy nghe hắn nói như thế cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái nói: - Quận vương tính toán thay đổi điều kiện chữa bệnh trong quân đội như thế nào, chẳng lẽ lần này ngươi lại mang đến một số lượng lớn quân y, hay là mang đến số lượng lớn dược liệu?
- Đều không có! Triệu Nhan nghe đến đó cũng lập tức lắc đầu nói, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Vậy ngươi lấy cái gì để thay đổi? Trực Lỗ Cổ nghe thấy Triệu Nhan phủ định hoàn toàn những điều trên, lập tức tức giận nói. Y cũng không cho rằng chỉ dựa vào một mình Triệu Nhan mà có thể thay đổi tất cả điều kiện chữa bệnh trong quân đội, tuy rằng Triệu Nhan hiểu được một chút y thuật kỳ quái, nhưng dù y thuật của Triệu Nhan có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có một người mà thôi, tựa như y bây giờ, căn bản không có khả năng làm được.
- Ha hả, cái này sao Triệu Nhan vừa định giải thích ý tưởng của mình một chút, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên thấy một đội người vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa hô to về phía bên này: - Đại phu mau cứu mạng, có người bị thương!
Đợi cho đám người này chạy vào trong Triệu Nhan mới phát hiện. Chỉ thấy những người này hoặc khiêng hoặc đỡ người bệnh đi tới, phần lớn đều là máu tươi đầm đìa. Có một số người còn hôn mê rồi, điều này khiến cho Trực Lỗ Cổ lập tức đứng dậy hỏi: - Sao lại thế này, không phải tạm thời ngưng chiến hay sao, tại sao lại có nhiều người bị thương như vậy chứ?
- Đại phu, chúng ta phụng mệnh đi ra ngoài tuần ra, kết quả gặp phải tiểu đội kỵ binh Tây Hạ, cuối cùng những huynh đệ này bị thương, cầu ngài cứu bọn họ đi! Người đàn ông trung niên cam đầu nhóm người này ánh mắt rưng rưng nói, nhìn trang phục của y, hắn là một đô đầu, đám người kia có lẽ đều là thủ hạ của y.
- Mang bọn họ lên trên giường đi, ta giúp bọn họ. cầm máu trị thương! Trực Lỗ Cổ tuy rằng vô cùng mệt mỏi, tuy nhiên vẫn rất kiên cường đứng lên nói, kỳ thật so sánh với đoạn thời gian trước khi đại chiến xảy ra không ngớt, khoảng thời gian này người bệnh đã ít đi rất nhiều rồi, trong thương binh doanh phần lớn là điều trị cho những người bị thương từ lúc trước chưa lành, hoặc là một số ít người bệnh không cẩn thận bị thương, những người này chính là đám người có số người bị thương nhiều nhất trong mấy ngày qua rồi.
Nhìn thấy những người bệnh này đến, Triệu Nhan ở phía sau ánh mắt sáng lên, chỉ thấy hắn lập tức phân phó vài câu với Ngưu Liệt đứng bên cạnh, đối phương lập tức gật đầu rời khỏi, kết quả chỉ trong chốc lát liền thấy y mang theo một chiếc hòm thuốc chạy vẽ, hòm thuốc này chính là hòm thuốc Triệu Nhan vẫn mang theo bên người, bên trong là một số thuốc và dụng cụ hân đã chuẩn bị tốt ở kinh thành, lo rằng nếu chẳng may bị thương có thể phải dùng đến.
Lúc này người bệnh đã được chuyển từ trên tấm gỗ sang giường trong lều vải, đầu tiên Trực Lỗ Cổ xem đại khái để biết rõ một chút vẽ thương thế của bọn họ, sau đó chọn lấy người thương thế nặng nhất bắt đầu trị liệu, trên đùi thương binh này bị chém một vết sâu đến vài tấc, máu tươi không ngừng từ trong tuôn ra, bất kể như thế nào cũng không cầm được, sắc mặt người bệnh đã trắng bệch lên rồi, cả người cũng ngất đi, nếu không cầm máu nhanh chỉ sợ sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Trực Lỗ Cổ lập tức lấy ra ngân châm mà mình am hiểu nhất, chuẩn bị cầm máu cho người bệnh, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại căm hòm thuốc đi tới cười nói: - Trực thần y, người bệnh này hãy giao cho ta đi, ngài đi xử lý mấy người bệnh gãy xương khác đi, đối với phương diện đó ta không được thành thạo cho lắm!
Nhìn thấy Triệu Nhan chủ động yêu cầu cứu chữa người bệnh, Trực Lỗ Cổ lại có chút hoài nghĩ nhìn hắn, bởi vì y biết tuy rằng Triệu Nhan hiểu biết về y thuật, nhưng lại rất ít khí ra tay trị liệu cho người bệnh, điểm này giống như là lý luận suông vậy, đối với hiểu biết của Triệu Nhan về phương diện lý luận y học y vô cùng bội phục, nhưng Triệu Nhan ngay cả việc xem mạch cơ bản nhất cũng không biết, các loại thuốc đông y cơ bản cũng không nhận biết được, vì vậy tất nhiên y có lý do hoài nghĩ Triệu Nhan có năng lực trị liệu cứu chữa người bệnh này hay không?
Đối với hoài nghỉ của Trực Lỗ Cổ, Triệu Nhan cũng vô cùng chuyên nghiệp đi đến bên cạnh thương binh, sau đó mở hòm thuốc của mình ra, chỉ thấy bên trong chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là bày kéo, dao nhỏ và các công cụ kim loại khác, tăng thứ hai và tăng thứ ba thì bầy đặt một vài thứ mà Trực Lỗ Cổ nhìn không hiểu được, trong đó có chút dược phẩm và băng gạc thì cũng bỏ đi, nhưng vì sao lại có một vài các loại đồ vật kim chỉ may vá chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!