Không dễ gì mới đợi được đến lúc Triệu Thự thưa với tổ tông công lao của mình, lại còn truyền người áp giải Lý Lượng Tộ, Trương Vi, Hồ Thanh và những người khác đến thái miếu. Vốn dĩ dựa theo lễ nghỉ ban đầu, lúc này là phải chém đầu Lý Lượng Tộ đặt vào đĩa để làm tế phẩm, nhưng cách này dã man quá nên sớm đã phế bỏ ở triều đại trước. Cụ thể là triều đại nào Triệu Nhan cũng không rõ nữa, dù sao bây giờ cũng đã dùng đầu bò để thay thế rồi.
Lý Lượng Tộ và những tù binh khác di chuyển một vòng trong thái miếu rồi lại bị áp giải đi. Qua một thời gian Triệu Thự sẽ tuyên bố xử bọn họ, tuy nhiên Triệu Nhan đoán rằng Lý Lượng Tộ sẽ không chết mà sẽ được phong một chức vị hữu danh vô thực rồi bị cầm tù cả đời cho đến chết trong thành Đông Kinh. Còn về phần bọn Trương Vi, Hồ Thanh chắc chẩn sẽ phải tử hình, nhưng tử hình cũng sẽ phân rất nhiều loại. Dựa vào tội Hán gian Trương Vi và Hồ Thanh phạm phải chắc sẽ bị phán xử vào loại tử hình tương đối tàn khốc.
Toàn bộ nghi thức hiến lễ cho thái miếu vô cùng rườm rà, đợi đến khi kết thúc thì cũng đã là hoàng hôn rồi. Triệu Nhan lúc này lê cái thân mỏi mệt của mình
chuẩn bị rời hậu cung, nhưng phát hiện Hoàng Ngũ Đức với khuôn mặt cười đau khổ đi đến trước mặt hắn nói: - Quận vương, lão nô không nói nhưng chắc người cũng có thể đoán ra, mặc dù lão nô biết người sốt ruột muốn quay về nhà, nhưng trời sắp tối rồi, muộn chút cũng không sao, hơn nữa Vương Phi chắc cũng sớm biết người không thể nào về ngay thế được.
- Ôi đừng nói nữa, chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng, nếu như việc của đại huynh một ngày không nói rõ ràng, e rằng phụ hoàng thêm một đêm ngủ không yên! Triệu Nhan nghe đến đây thở dài đáp. Vừa nãy hẳn chính lo lắng Triệu Thự hỏi chuyện của Triệu Húc và Hoa Chỉ. Như vậy hắn chắc chắn phải ở lại rong cung giải thích với Triệu Thự, mà chuyện này nói ra cũng rất phức tạp, e rằng đến đêm mới có thể quay về. Vốn đĩ hắn cho rằng hôm nay Triệu Thự chỉ để ý đến việc hiến lễ ở thái miếu, nhưng không ngờ cuối cũng vẫn phái Hoàng Ngũ Đức đến tìm mình.
Lập tức Triệu Nhan cùng với Hoàng Ngũ Đức đi đến Thùy Củng điện của Triệu Thự, nói ra thì cũng rất thú vị. Ngoài cung điện của Triệu Thự ra, Triệu Nhan còn đi qua Thùy Củng điện mô phỏng của cha con Từ Đắc Tổ ở ngầm dưới đất, ngoài ra còn có điện Hưng Khánh Lý Lượng Tộ ở, diện mạo ba tòa cung điện này đều gần giống nhau, nhưng đáng tiếc là một tòa còn bóng dáng nhưng không có thật, hơn nữa đã bị Hoàng Ngũ Đức dỡ bỏ. Ngoài ra, một tòa là nơi Lý Lượng Tộ do vội vã chạy trốn nên vô số tấu chương cơ mật không kịp mang theo.
- Nhan nhị, việc của đại ca con làm thế nào rồi? Nó có đồng ý từ bỏ Hoa Chỉ không? Triệu Nhan vừa vào điện, thấy Triệu Thự, lập tức lo lắng tiến đến thăm hỏi, mặc dù ông vô cùng vui mừng khi Tây Hạ bị diệt vong nhưng để so sánh thì việc hôn sự của Triệu Húc cũng không kém phần quan trọng. Dù gì chuyện này cũng liên quan đến sự ổn định của Đại Tống. Đồng thời thân là phụ thân cũng phải quan tâm đến hôn sự của con trai.
- Cái đó Triệu Nhan nghe đến đây bỗng cảm thấy có chút khó xử liền nhìn sang Hoàng Ngũ Đức. Kết quả phát hiện đối phương núp đầu đứng ở phía sau, căn bản không có ý định nói xen vào. Điều này làm hắn cảm thấy có chút khó xử không biết phải làm thế nào, cuối cùng cũng phải mở miệng nói: - Phụ hoàng, đại huynh có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái nào?
- Tin tốt! Triệu Thự không chút do dự nói.
- Đại ca đồng ý từ bỏ ý nghĩ đưa Hoa Chỉ lên làm Thái Tử Phi rồi!
- Ô Tốt quá rồi! Triệu Thự nghe đến đó không kìm được thở ra một hơi dài đáp.
Trong khoảng thời gian này Triệu Thự luôn lo lãng Triệu Húc sẽ vì Hoa Chỉ mà đối đầu với mình đến cùng. Đến lúc đó ông cũng không biết có nên phế bỏ cái ngôi vị thái tử của Triệu Húc đi không? Lại nói tiếp trong bốn người con thì chỉ có Triệu Húc thích hợp với vị trí Thái Tử nhất, còn về Triệu Nhan, dù là bác học đa tài nhưng không đủ khí chất và ý chí để làm Thái Tử. Ở điểm này đến Triệu Nhan cũng nhận thấy mình như vậy. Lúc này nghe tin Triệu Húc sẽ từ bỏ ý định lập Hoa Chỉ làm Thái tử phí, Triệu Thự cảm giác cuối cùng khối đá đè nặng trên ngực mình cũng biến mất.
- Phụ hoàng, người đừng vui mừng sớm quá, đại huynh đưa ra ba yêu cầu! Triệu Nhan lúc này mới bắt đắc dĩ nói.
- Hừ, ta sớm đã biết đại ca con sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Triệu Thự nghe Triệu Nhan nói vậy thì từ vui mừng chuyển sang giận dữ, có điều ông cũng không phải thật sự giận dữ, chỉ là muốn ra vẻ trước mặt Triệu Nhan chút mà thôi, ngay sau đó ông liền tiếp tục nói với Triệu Nhan: - Nói đi, đại huynh con có yêu cầu gì con cứ nói ra đi, chỉ hy vọng yêu cầu của nó không quá đáng quá.
Nghe thấy Triệu Thự nói vậy, Triệu Nhan vội vàng nói ra ba điều kiện của Triệu Húc, trong đó có một cái rất đơn giản, đó là Hoa Chỉ tạm thời trở thành thiếp bên Triệu Húc, nhưng đợi đến sau khi y đăng cơ sẽ đưa nàng ta lên làm quý phi, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu. Triệu Thự sớm đã đoán ra điều kiện này, nên khi nghe xong trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì đặc biệt lắm.
Tuy nhiên đến khi Triệu Nhan nói ra điều kiện thứ hai là Triệu Húc muốn tự tay chọn Thái tử phi thì cuối cùng sắc mặt Triệu Thự cũng thay đổi, thậm chí là có chút giận dữ, Thái tử phi liên quan đến sự yên ổn của Đại Tống, làm sao người phụ nữ nào cũng có thể làm được, cho nên đối với việc này, Triệu Thự muốn tự mình tuyển chọn, nhưng không thể ngờ rằng Triệu Húc lại có thể đưa ra yêu cầu đó, nhất thời làm hỏng hết kế hoạch của Triệu Thự.
- Phụ hoàng, mặc dù đại ca yêu cầu tự mình tuyển chọn Thái tử phi, nhưng chắc chắn là phải ở trong phạm vi phụ hoàng đề ra, hơn nữa đại huynh luôn luôn cẩn trọng nên huynh ấy sẽ không chọn Thái tử phi quá tồi. Thấy Triệu Thự tức giận như vậy, Triệu Nhan vội vã đỡ lời cho Triệu Húc, bây giờ hắn thấy bản thân đang bị kẹp giữa hai bên chịu giận, hơn nữa còn phải giúp hai bên hòa giải, sau này bất kể thế nào hắn cũng không muốn làm chuyện tốn sức vô bố như thế này lần thứ hai.
Nghe thấy Triệu Nhan giải thích, lửa giận của Triệu Thự cuối cùng cũng giảm được chút ít, ngay lập tức nói tiếp: - Ta có thể đồng ý điều kiện thứ hai của nó, vậy điều kiện thứ ba là gì?
- Cái này Nghĩ tới điều kiện cuối cùng của Triệu Húc, Triệu Nhan có chút do dự, cuối cũng vẫn phải cằn răng mà nói - Khởi bẩm phụ hoàng, điều kiện cuối cùng của đại huynh là đợi tới khi huynh ấy và Hoa Chỉ có. con, con huynh ấy sẽ bái nhĩ thăn làm thầy, hơn nữa phải là đệ tử thân truyền.
- Ầm! Nghiệt tử! Dựa vào sự khôn khéo của Triệu Thự, chỉ một chút là nhận ra ý đồ của Triệu Húc, đây là y muốn đem giang sơn Đại Tống truyền cho con của Hoa Chỉ, lại nói tiếp Đại Tống từ trước tới giờ đều cho mình là người Hán chính thống, nhưng Hoa Chỉ lại là người Hồ, con của ả ta với Triệu Húc tất nhiên sẽ có một nửa dòng máu của người Hồ, như vậy thì hoàng tử vốn dĩ không có tư cách để nối ngôi, nhưng nếu như bái Triệu Nhan làm thầy, dựa vào sức ảnh hưởng hiện nay của Triệu Nhan, thì những bất lợi của con Hoa Chỉ sẽ không còn nữa, cộng thêm với sự thiên vị của Triệu Hức, việc lên làm hoàng đế sẽ chẳng có gì khó khăn.
- Phụ hoàng bớt giận, xin người nghe nhỉ thần một lời! Triệu Nhan vội vã mở miệng khuyên nhủ, mặt khác thật sự hắn vẫn còn có điều chưa nói hết.
- Ngươi nói! Triệu Thự lúc này ngồi trên ghế thở phì phì, sắc mặt vô cùng khó coi, cũng may Triệu Húc. không ở trước mặt ông, nếu không chắc ông sẽ đá Triệu Húc một cái để giải hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!