Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Tam tỷ, bây giờ đệ có việc gấp ra ngoài một chuyến, có chuyện gì chờ đệ trở về rồi nói! Triệu Nhan nghe thấy thanh âm của Công chúa Thọ Khang sau lưng, lúc ấy cũng cảm giác có chút chột dạ, thậm chí có cảm giác không dám gặp nàng, lập tức gắn đuôi nói dối muốn chuồn đi. Nhưng lại không ngờ còn chưa đợi hẳn bước đi, quần áo sau lưng đã liền căng ra, lại bị Công chúa Thọ Khang giữ lại.

- Tam đệ, từ buổi sáng nay nhìn thấy đệ, ta liền cảm thấy đệ đang trốn tránh ta. Có phải có chuyện gì có lỗi với ta hay không? Công chúa Thọ Khang bình thường tuy tùy tiện đấy, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngu, có lúc nàng chỉ là lười suy nghĩ quá nhiều. Nhưng biểu hiện của Triệu Nhan lại làm cho nàng hết sức bất mãn.

- Tam... tam tỷ, ta nào có trốn tỷ đâu, tỷ nhất định là suy nghĩ nhiều thôi! Bây giờ ta thật sự có việc gấp. Triệu Nhan bất đắc dĩ xoay người lại cười lớn nói, nói xong còn muốn nhân cơ hội trốn đi.

Nhưng Công chúa Thọ Khang tiến lên một bước ngăn hắn lại, cười lạnh nói: - Tam đệ, lời thừa ta cũng không nói nhiều nữa. Lăn trước đệ đi Tây Hạ cũng thôi đi, bỗng nhiên mang theo Tào Tung, y cũng đâu phải quan viên triều đình?

Nhìn thấy Công chúa Thọ Khang chặn đường, Triệu Nhan thở dài trong lòng một tiếng. Xem ra hôm nay không đi được rồi, lập tức đành phải thành thật trả lời: - Tam tỷ, tuy Tào Tung không phải quan viên, nhưng là một thương nhân. Lần này ta đi Tây Hạ vừa vặn biết có cơ hội phát tài, Tào Tung là huynh đệ tốt của ta, loại chuyện tốt này tự nhiên không thể tiện nghỉ cho người khác. Nên liền thông báo cho y, kết quả y nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú, mang người liền đi theo ta đến Tây Hạ. Đến bây giờ vẫn chưa thể quay về.

- Hả? Thật ư? Công chúa nghe xong giải thích của Triệu Nhan lại dùng một ánh mắt nghỉ ngờ đánh giá hẳn, hiển nhiên cũng không thể nào tin được lời giải thích của Triệu Nhan.

- Tam tỷ, việc này ta cần gì phải lừa tỷ, hơn nữa Tào Tung là một người ý chí lớn. Nếu không phải bản thân y tự nguyện, ta cũng không thể cưỡng ép y đi Tây Hạ phải không? Lúc này, Triệu Nhan mở miệng giải thích lần nữa. Hơn nữa những lời này hẳn nói đúng lý hợp tình, vì hẳn nói cũng không tính là nói dối.

Nhìn thấy nét mặt Triệu Nhan, Công chúa Thọ Khang cũng không kìm được tin thêm vài phần. Thật ra trong khoảng thời gian này nàng cũng luôn suy nghĩ, đoạn nhân duyên lúc trước vị đại sư Huệ Ninh đó nói cho mình, kết quả nói ra cũng là chỉ hướng Tào Tung. Vốn dĩ nàng không quá để ý, chỉ là Triệu Nhan chợt dẫn Tào Tung tới Tây Hạ, hình như là đang đề phòng cái gì đó. Điều này làm cho nàng lập tức hoài nghỉ mục đích của Triệu Nhan, thậm chí còn vì thế nhiều lần nghĩ đến Tào Tung, ngay cả nàng cũng không biết mình xảy ra chuyện gì vậy.

- Khi nào Tào Tung trở về, y không ở cửa hàng của ta làm cửa hàng lại bắt đầu lỗ phải bồi thường tiền rồi Công chúa Thọ Khang lúc này lại hỏi, chẳng qua lý do nàng lựa chọn này lại làm cho người không nhịn được muốn bật cười. Trước không nói cửa hàng này của Công chúa Thọ Khang có bồi thường tiền hay không, dù là thật sự bồi thường tiền, lấy tính cách của nàng ấy chỉ sợ cũng sẽ không quá để ý.

- Cái này... Triệu Nhan nghe thấy vấn đề của Công chúa Thọ Khang lại có chút khó xử, bởi vì hắn cũng không biết khi nào Tào Tung sẽ trở về. Chiến sự bên Tây Hạ tuy đã kết thúc, nhưng quân đội vẫn chưa rút lui khỏi, mặt khác Tây Hạ vừa mới trải qua chiến hỏa, đang trong quá trình xây dựng lại. Điều này cũng làm cho ngân hàng rất có triển vọng, nên Tào Tung cần ở lại nơi đó trấn thủ, ít nhất từ lúc mình rời khỏi phủ Hưng Khánh, Tào Tung vẫn chưa tính toán chuyện về.

- Sao vậy? Tào Tung sẽ không trở về đấy chứ? Sắc mặt lúc này của Công chúa Thọ Khang lại trầm xuống,

- Sao lại không trở lại chứ? Chỉ là bây giờ Tào Tung đang có một chuyện rất quan trọng. Bên Tây Hạ đó đang là lúc bắt đầu chuyện này, cần Tào Tung tự mình trấn thủ. Nên hắn có thể phải ở đó một thời gian ngắn, về phần bao giờ trở về, ta đây thật sự không biết. Triệu Nhan cuối cùng hai tay vừa vuốt, nói.

Nghe thấy Triệu Nhan cũng không biết Tào Tung khi nào thì trở về, trên mặt công chúa Thọ Khang cũng hiện lên nét mặt thất vọng, lập tức cũng không có hỏi lại chuyện của Tào Tung nữa, mà tùy ý hàn huyên với Triệu Nhan mấy câu, sau đó liền xoay người rời đi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Triệu Nhan vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, ở nhà cùng với Tào Dĩnh các nàng, không có việc gì thì ôm hai đứa con gái tản bộ trong hoa viên, hay là dẫn các nàng đến bên sông Biện câu cá. Đừng nhìn hẳn ở nhà giống như không cần làm chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn ở đó, người trong nhà liền giống như có chút người tâm phúc. Nụ cười trên mặt Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi các nàng cũng nhiều hơn, bình thường cũng có tâm tình chơi mạt chược giết thời gian với Tào Dĩnh một chút.

Nhưng Triệu Nhan không thể nào vĩnh viễn đều ở nhà, bên ngoài còn có rất nhiều việc cần hẳn đi xử lý. Ví dụ như việc của trường quân đội, học viện và tiểu học, thậm chí ngay cả Quân Khí Giám bên kia cũng phái người đến tìm Triệu Nhan, nói là có một chuyện phiền toái muốn mời hắn đi xử lý. Những thứ đó đều xem như công việc bản chức của Triệu Nhan, nên hắn cũng chỉ có thể cho mình nghỉ ngơi thoải mái một chút vài ngày.

Yên tâm ở nhà với Tào Dĩnh các nàng mấy ngày, Triệu Nhan cuối cùng lại bắt đầu khôi phục cuộc sống bình thường, ban ngày dành ra thời gian đi làm việc, phần lớn thời gian còn thừa thì làm bạn với người nhà. Tình trạng cuộc sống như vậy sẽ làm người ta cảm thấy rất phong phú, dù sao mỗi ngày ở nhà không có việc gì, hắn sợ mình sẽ dần dần biến thành một phế nhân nên mỗi ngày hắn cần tìm cho mình một chút chuyện để làm, đương nhiên khi hắn muốn nghỉ ngơi, việc này cũng có thể tạm thời vứt bỏ.

Trạm đầu tiên của Triệu Nhan là đến học viện Truy Nguyên. Thời gian thành lập học viện này muộn nhất, nhưng lại là sức ảnh hưởng chân chính. Nó còn lớn hơn so với trường quân đội, dù sao một quốc gia chỉ dựa vào quân sự là không thể dài lâu, mà học viện Truy Nguyên thì có thể cung cấp thúc đẩy động lực cho một quốc gia phát triển hùng mạnh. Đây mới là căn bản của một quốc gia ổn định và hoà bình lâu dài.

Triệu Nhan rời đi mấy tháng mặc dù có chút di nhưng đối với một học viện mà nói, lại chỉ là thời gian một học kỷ. Toàn bộ học viện cũng không có thay đổi gì lớn, giáo sư và giảng sư trong trường học thật ra có thêm một số người. Những người này đều là Thẩm Quát ở trong khoảng thời gian ngắn tuyển nhận. Mặt khác sắp đến mùa hè rồi, cho nên Thẩm Quát bọn họ cũng đang chuẩn bị tuyển sinh năm nay. So với năm rước, năm nay nhân số tuyển sinh phải gia tăng một ít, tuy nhiên đồng thời cũng không được quá nhiều, dù sao giáo sư học viện thật sự có chút theo không kịp, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện một ngày hay hai ngày có thể thay đối được.

Triệu Nhan ở trong trường học nửa ngày, thuận tiên giảng hai tiết học. Dù sao hẳn đã rất lâu không có giảng bài, kết quả học sinh đến nghe giảng bài thiếu chút nữa chen chúc như muốn nổ tung giảng đường. Trong đó ngoại trừ học sinh học viện chính quy ra, đại bộ phận đều là học sinh dự thính, bọn họ đều muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này học thêm chút gì đó, vào đợt tuyển chọn năm nay tranh thủ trúng tuyển trở thành học sinh chính thức của học viện.

So với sự náo nhiệt và hoạt bát của học viện Truy Nguyên, với trường quân đội cách học viện một dòng sông Thanh Thủy lại có vẻ nghiêm túc hơn. Trường quân đội phía trước phái tất cả học sinh đến trên chiến trường. Những học viên khóa đầu tiên này cũng đã chính thức tiến vào trong quân đảm nhiệm quan tướng, Triệu Nhan cũng phát chứng nhận tốt nghiệp cho bọn họ, tự nhiên sẽ không quay lại nữa. Nhưng học sinh khóa 2 và 3 cũng đã trở lại, khi chiến sự Tây Hạ vừa mới kết thúc bọn họ đã lên đường rời khỏi Tây Hạ, còn về sớm hơn Triệu Nhan, sau khi trở về nghỉ ngơi vài ngày, hiện tại đã khôi phục việc dạy và học bình thường.

Mặt khác trong thời gian Triệu Nhan rời đi, Trương Tái lại chủ trì tuyển nhận một đám học sinh mới. Những học sinh mới này khi vừa mới vào trường quân đội, hết sức tò mò với tất cả của trường quân đội, chẳng qua đợi sau khi bọn họ thấy các sư huynh chịu sự huấn luyện tàn khốc, cả đám đều bị dọa không nhẹ. Những người này còn là tuyển chọn từ trong quân đội đấy, nhưng đến trường quân đội bọn họ mới phát hiện, bọn họ trước kia ở trong quân đội ba ngày giáo huấn nhỏ, năm ngày giáo huấn to thật sự không đáng kể chút nào.

- Hoài Ngọc huynh, huynh chuẩn bị thế nào rồi? Cuối cùng Triệu Nhan cùng Dương Hoài Ngọc, Trương Tái đi vào sân đấu võ của trường quân đội, vừa xem huấn luyện các học viên trên sân, vừa hỏi Dương Hoài Ngọc.

- Quận Vương, ta có chút luyến tiếc! Dương Hoài Ngọc nhìn các đệ tử trường quân đội huấn luyện đó, vẻ mặt luyến tiếc mở miệng nói. Y vẫn mơ ước vào trong quân đội kiến công lập nghiệp, nhưng bởi vì quan văn áp chế võ tướng, làm cho y vẫn bị lạnh nhạt. Nhưng lần này đệ tử trường quân đội trên chiến trường nhiều lần xây dựng kỳ công, phụ thân Dương Văn Quảng lại lập nhiều công diệt quốc. Hơn nữa hoạt động của Triệu Nhan, làm cho Triệu Thự cuối cùng đồng ý điều Dương Hoài Ngọc đến trong quân nhậm chức, về phần chuyện trường quân đội thì do Dương Văn Quảng từ trong quân xuất ngũ tiếp quản. Hơn nữa những quan vẫn sở dĩ đồng ý để Dương Hoài Ngọc tiến vào trong quân, một trong những điều kiện chính là Dương Văn Quảng phải rút lui khỏi quân đội. Dù sao một lão tướng lập nhiều công diệt quốc nếu còn đứng ở trong quân, thật sự làm cho bọn họ lo lắng.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement