Trong lòng Triệu Nhan tràn đầy nghỉ hoặc, đành phải trở về trong cung với Triệu Thự, lúc Triệu Húc nhìn thấy hẳn trên đường, nháy mắt với hẳn vài lần, hình như có chuyện gì muốn nói với hẳn, nhưng Triệu Thự lại trực tiếp bảo Triệu Nhan ngồi trên long niện với ông, kết quả Triệu Nhan cũng không có cơ hội tìm Triệu Húc, cuối cùng khi quay về hoàng cung, Triệu Thự còn bảo một mình hẳn cùng ông vào trong điện Thủy Củng long niện: xe ngựa chở hoàng đế.
- Phụ hoàng, không biết người tìm nhỉ thần có chuyện gì? Cũng chính vì phản ứng kì quái trên đường của Triệu Húc, khiến Triệu Nhan cảm thấy Triệu Thự hôm nay đến tìm mình dường như có chút không ổn, nên vừa vào trong lập tức hỏi.
- Nhan nhị, đại ca con đã từ Tây Hạ trở về, việc lập thái tử phi cũng nên lên kế hoạch thôi, thời gian trước ta và hoàng hậu tuyển chọn được vài thái tử phi dự bị, ai nấy đều là những cô nương tốt tài đức vẹn toàn, ta muốn cho đại ca con lựa chọn một cô nương trong đó lập làm thái tử phi, chỉ là nó lại một mực trì hoãn, quả thực là vô lí quá rồi! Triệu Thự lúc này lại bực tức nói.
Triệu Nhan nghe đến đây lại hối hận muốn đập đầu vào tướng, hắn không ngờ Triệu Thự tìm mình lại vì chuyện Triệu Húc lập thái tử phi, lần trước vì chuyện của Hoa Chỉ hẳn thậm chí còn đặc biệt đến Tây Hạ một chuyến, nếm không ít khổ cực vì điều này, khó khăn lắm mới trở về, vốn cho rằng chuyện này cuối cùng kết thúc rồi, thì không ngờ Triệu Thự lại tìm hắn bàn bạc chuyện này?
- Phụ hoàng, lập thái tử phi không phải chuyện nhỏ, đại ca thận trọng suy nghĩ một chút cũng là đương nhiên, nên con cảm thấy chỉ bằng cho huynh ấy ít thời gian, có lẽ ngày mai huynh ấy sẽ nghĩ thông thôi. Tuy trong lòng rất ân hận và bất mãn, nhưng Triệu Nhan lại không thể không trả lời, chỉ có thể dối lòng nói.
- Như vậy sao được, đại ca con vốn muốn lập cô nương Hoa Chỉ đó làm thái tử phi, bây giờ khó khăn lảm mới đổi ý, ta đương nhiên phải nhân lúc này để nó lập thái tử phí, tránh đêm dài lầm mộng! Triệu Thự lại trừng hai mắt nói.
- Cũng phải! Triệu Nhan làm bộ trầm tư, thực ra hắn căn bản không muốn quản chuyện này, vì thế cuối cùng lại miễn cưỡng nói: - Vậy chỉ bằng phụ hoàng người gọi đại ca đến, chúng ta ép huynh ấy chọn ra một nữ nhân trong số người dự bị, rồi để họ thành hôn ngay hôm đó, đợi đại ca và thái tử phi có con, có lẽ sẽ san bớt sự quan tâm với Hoa Chỉ.
- Ôi, ta cũng muốn làm như vậy, nhưng đại ca con trên mọi phương diện khác đều tốt, duy chuyện hôn sự. lại hết sức cố chấp, đến ý kiến của phụ hoàng như ta cũng không nghe, hoàng hậu cũng hết cách với nó, nên ta lo cứ hỏi thắng nó như vậy, ngộ nhỡ nó thà chết không chịu chấp thuận, đến lúc đó người làm phụ thân như ta chẳng phải không có lỗ nào chui xuống sao? Triệu Thự lúc này lại nói, đồng thời hai mắt cũng có. chút mong chờ nhìn Triệu Nhan.
- Con hiểu rồi. Phụ hoàng người không phải muốn bảo nhi thần đi thúc giục đại ca chứ? Triệu Nhan lúc này lại cười khổ hỏi, thực chất hẳn ban nãy đã hiểu dụng ý của Triệu Thự, chỉ là hán cứ giá bộ khù khờ, hi vọng Triệu Thự có thể thay đổi ý nghĩ, nhưng Triệu Thự bây giờ đã nói đến mức này, khiến Triệu Nhan muốn giả ngốc cũng không còn cách nào làm bộ nữa.
- Ha ha, vẫn là Nhan nhỉ con thông minh, lần này đích thị muốn để con thay ta đi một chuyến, đi hỏi đại ca con rốt cuộc chuẩn bị chọn ai? Triệu Thự lúc này cười lớn lên tiếng, ông đến gặp Triệu Nhan đích thực cũng là muốn Triệu Nhan giúp ông đi thúc giục Triệu Húc.
Triệu Nhan rất muốn mở miệng từ chối, có điều nhìn thấy dáng điệu của Triệu Thự, lại không biết nên từ chối thế nào, dù sao đây là chuyện nhà chứ không phải chuyện nước, thân là một phần tử trong gia đình, hắn cũng có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm của gia đình, vì vậy sau cùng hắn buộc lòng gật đầu nói: - Được thôi, nhí thần đi hỏi đại ca, nhưng đại ca vừa từ Tây Hạ trở về, có lẽ muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi mới suy nghĩ tới chuyện nạp thái tử phi.
Nhìn thấy Triệu Nhan đồng ý, Triệu Thự liền bật cười lớn nói: - Húc Nhi và con tình cảm tốt nhất, lời của con nó chắc chẵn sẽ nghe, kể ra tuổi của nó cũng không còn nhỏ nữa, chuyện lập thái tử phi cũng không thể chậm trễ thêm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Triệu Thự, Triệu Nhan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hùa theo một tiếng, sau đó chuẩn bị cáo từ, tuy nhiên lúc này Triệu Thự lại gọi hắn nói tiếp: - Nhan nhi, Tây Hạ đã diệt vong rồi, Đại Tống ta cũng bớt đi một đại họa lớn, bây giờ cũng chỉ còn lại kẻ địch mạnh là Bắc Liêu, con cảm thấy chúng ta nên ứng phó thế nào với cường địch này?
- Cái này... Triệu Nhan không nghĩ rằng Triệu Thự lại hỏi hẳn việc quốc gia đại sự này, kể ra nếu hỏi hắn vấn đề khác, Triệu Nhan có thể trôi chảy mà nói, nhưng đối với chuyện quốc gia đại sự, hắn lại dốt đặc cán mai, dù sao kiếp trước Triệu Nhan cũng chỉ là một người bình thường, hằng ngày trừ thỉnh thoảng xem thời sự ra, căn bản không tiếp xúc qua với quốc gia đại sự.
Nhìn thấy Triệu Nhan im lặng, Triệu Thự cũng biết câu hỏi mình hỏi hẳn có hơi làm khó, dù sao điều này căn bản không phải sở trường của Triệu Nhan, lúc đó chỉ thấy ông cười ha ha cất lời: - Nhan nhị, từ sau khi Đại Tống chúng ta tiêu diệt Tây Hạ, sức chiến đấu của quân đội cũng tăng cường mạnh mẽ, cho dù đối phó quân đội Liêu quốc cũng không thất thế, nên thời gian này triều đình vẫn luôn thảo luận một chuyện, đó chính là bãi bỏ tiền cống nạp hàng năm cho Liêu quốc, con thấy thế nào vẽ chuyện này?
- Bãi bỏ tiền cống nạp hàng năm!
Triệu Nhan nghe thấy tin này cũng bất ngờ hét lớn một tiếng, lập tức điên cuồng gật đầu nói:- Phụ hoàng, chuyện này đúng là chuyện đại hi, thậm chí nhí thần cho rằng sớm đã nên hủy bỏ rồi, nên nhỉ thần đồng ý cả hai tay với chuyện này!
Nhìn thấy Triệu Nhan vui mừng với chuyện này như vậy, Triệu Thự lại thở dài nói: - Nhan nhỉ, đối với chuyện hủy bỏ tiền cống nạp hàng năm, triều đình còn tồn tại rất nhiều tranh luận, trong đó một số người giống như con, nghĩ rằng nên hủy bỏ tiền cống hàng năm, nhưng cũng có người cho rằng tiền cống hàng năm không nhiều, nếu vì tiền cống mà đắc tội với Liêu quốc, e rằng sẽ khiến Liêu quốc đoạn tuyệt trao đối buôn bán với Đại Tống, tổn thất này lớn hơn tiền cống nhiều, nên những người này cho rằng thà bỏ ra chút tiền cống, cũng phải bảo vệ mối hữu hảo với Liêu quốc.
- Phụ hoàng, không thể tính như vậy! Triệu Nhan nghe thấy vậy lại lập tức nói lớn: - Tuy tiền cổng mỗi năm không nhiều, lợi nhuận giao dịch với Liêu quốc vượt xa con số tiền cống, nhưng phụ hoàng người không được quên, ban đầu Đại Tống ta yếu thế mới chấp nhận cống nạp tiền mỗi năm, lấy cái này để quân Liêu không đánh chiếm.
Nói đến đây Triệu Nhan dừng lại một chút, sau đó lại phẫn nộ nói: - Hơn nữa từ cổ chí kim, cũng chỉ có nước yếu mới tiến cống nước mạnh, nên số lượng tiền cống tuy không nhiều, nhưng lại là sự sỉ nhục của Ðại Tống ta, cũng chính vì số tiền cống này, khiến người Tống chúng ta khi đối diện với người Liêu, đều phải khom người, đồng thời cũng khiến Liêu quốc ngày càng ngạo mạn với Đại Tống ta, những điều này không phải chút tiền có thể đối lấy, nên nhi thần nhận định, cho dù chịu đựng một chút tốn thất, cũng không thể tiếp tục cống nạp tiền cho Liêu quốc!
Nghe thấy những lời hùng hồn mãnh liệt của Triệu Nhan, Triệu Thự cũng cảm thấy nhiệt huyết trong lõng ngực dâng trào, nhưng ông thân là vua một nước, đương nhiên không thể chỉ nghĩ đến những lời Triệu Nhan vừa nói, vì thế tất nhanh bình tĩnh trở lại, còn lộ ra thần sắc trầm tư, thực ra ông hơi nghiêng về huỷ bỏ tiền cống, dù sao thân là vua một nước, lại phải tiến cống cho nước địch, tuy trên danh nghĩa là tiền cống, nhưng thực tế ai cũng biết là chuyện gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!