Trong quân doanh ngoài thành phủ Hà Gian, khi mà phía đông chân trời vẫn đen như mực, trong quân doanh đã vang lên tiếng trống thao luyện buổi sớm, cùng với 3 tiếng trống vang lên, tất cả binh sĩ đều đã tập hợp xong, dựa theo quy củ của quân doanh, nếu ba hồi trống mà vẫn chưa đến, cho dù là ai cũng phải hầu quân pháp, cho nên ai cũng không dám đến trễ.
Giáo trường to như vậy đứng đầy người, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh lạ nào, càng không có ghé đầu chụm tai, thậm chí có không ít lão binh ở đây vẫn còn nhớ, mấy năm trước khi những tướng quân trẻ tuổi kia vừa đến, bởi vì quân kỷ không nghiêm y đã chém liên tiếp mười mấy tướng sĩ, đầu người máu chảy đầm đìa lăn trên mặt đất, từ đó về sau không còn ai dám mạo hiểm nữa.
Hô Diên Khánh đứng ở trên đài sàn đấu võ nhìn những tướng sĩ quân kỷ nghiêm minh ở bên dưới, trong lòng cũng rất hài lòng mà gật gật đầu, mấy năm trước y được điều từ Tây quân đến Hà Bắc quân, muốn chấn chỉnh Hà Bắc quân, lúc vừa đến, Hà Bắc quân dưới tay y quả thật là yếu đến rối tinh rối mù, thậm chí có những binh sĩ ngay cả binh khí cũng bán đi để lấy tiền đánh bạc, mặt khác những người này không đánh giặc được, ấy thế mà lại hoành hành ngang ngược bắt nạt người khác ở Hà Gian phủ, quả thật là không khác biệt gì với lũ du côn côn đồ.
Nhìn thấy tình hình Hà Bắc quân bại hoại đến vậy, Hô Diên Khánh lập tức bắt tay vào việc chấn chỉnh, y trước tiên là dùng thủ đoạn tanh máu xử lý một lũ tướng sĩ tội ác tày trời, từ đó tạo dựng uy nghiêm cho bản thân mình, sau đó lại dùng cách luyện binh học được từ trường quân đội mà nghiêm khắc thao luyện thủ hạ Hà Bắc quân, kết quả sau mấy năm cố gắng, hiện giờ Hà Bắc quân cuối cùng cũng xem như là đã khôi phục được bộ dáng cường quân lúc đầu, hiện giờ chỉ thiếu cơ hội để họ lên chiến trường rèn luyện một phen, cuối cùng người có thể sống sót mới được xem như cường quân chân chính.
Nghĩ đến sự bại hoại của Hà Bắc quân ngày trước, lại nhìn nhánh quân đội kỷ luật nghiêm minh trước mắt này, trong lòng của Hô Diên Khánh cũng thấy tự hào, tuy nhiên tự hào thì tự hào, những bài thao luyện cần thiết thì vẫn không thể qua loa chút nào được, liền lệnh toàn quân mang theo đồ nặng mà chạy. Chạy mấy vòng dọc theo tường thành Hà Gian phủ, hơn nữa nhất định phải về trước giờ điểm tâm, nếu không thì tất cả đều không đạt yêu cầu, điểm tâm khẳng định là sẽ không có.
Hô Diên Khánh ra lệnh cho những tướng sĩ phía dưới chạy dọc theo tường thành, bản thân y cũng không nghỉ ngơi, mà cùng chạy cùng với những tướng sĩ này. Trên thực tế từ sau khi y đến Hà Bắc quân, mỗi lần đều cùng huấn luyện với các tướng sĩ, cho dù ngã bệnh, nhưng chỉ cần có thể đứng lên, y cũng sẽ không nghỉ ngày nào, bình thường ăn cơm nghỉ ngơi đều cùng với các tướng sĩ, cũng chính vì những hành động đồng cam cộng khổ cùng với các tướng sĩ này của y, khiến các tướng sĩ cùng với việc sợ y, cũng đồng thời nảy sinh niềm kính phục trong lòng đối với y. Có thể nói là hiện giờ Hô Diên Khánh đã hoàn toàn xây dựng nên uy vọng của mình trong quân, không còn ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của y nữa.
Hô Diên Khánh dẫn theo những tướng sĩ thủ hạ chạy dọc theo tường thành, lúc này phía chân trời phương đông đã hừng sáng, cửa thành cũng đã mở ra, thỉnh thoảng còn có dân chúng ra vào, lúc những dân chúng này nhìn thấy nhánh quân đội đang chạy bộ, có không ít người ồ ạt hành lễ với Hô Diên Khánh, bởi vì trước khi Hô Diên Khánh đến, Hà Bắc quân của ngoại thành đã trở thành bá chủ một phương Hà Gian phủ, dân chúng trong thành đều phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng từ khi vị tướng quân trẻ tuổi này đến, chẳng những diệt trừ khối u ác tính này của Hà Gian phủ, mà còn huấn luyện ra một nhánh quân hùng mạnh, Hà Gian phủ vốn nằm kế Liêu Quốc, thường xuyên bị quân Liêu xuôi nam cướp lương thực, nhưng từ khi Hô Diên Khánh đến, đã nhiều lần tiêu diệt đám lâu la này của Liêu Quốc, khiến cho Liêu quân không dám đến nữa, cho nên dân chúng đều vô cùng cảm kích y.
Nhìn thấy dân chúng hành lễ với mình, Hô Diên Khánh cũng gật đầu với bọn họ, lúc đầu khi ở trường quân đội y từng nghe Triệu Nhan nói qua, dân chúng là hòn đá tảng của quốc gia, mà quân nhân sống là để bảo vệ những hòn đá tảng này, nếu một quân đội ngay cả dân chúng của mình mà cũng không thể bảo vệ được, vậy thì bọn họ còn có công dụng gì?
Hô Diên Khánh mang theo tướng sĩ thủ hạ hô khẩu hiệu chạy một vòng quanh Hà Gian phủ, cuối cùng trở về quân doanh ăn điểm tâm, ngay sau đó liền bắt đầu một ngày huấn luyện căng thẳng, Hô Diên Khánh chẳng những đánh giặc giỏi, luyện binh cũng cực kỳ nghiêm khắc, y dựa vào phương pháp luyện binh học được từ trường quân đội, định ra bài tập tương ứng cho Hà Bắc quân, đồng thời loại bỏ những kẻ yếu trong quân, thu vào càng nhiều người trẻ tuổi khoẻ mạnh vào quân, chỉ đáng tiếc Hà Bắc nơi này tuy thường có đám lâu la Liêu quân xuôi nam, nhưng lại không giống với Tây quân thường xuyên đánh lớn với Tây Hạ, cho nên Hà Bắc quân hiện giờ vẫn quá thiếu kinh nghiệm thực chiến, thậm chí nếu so với Liêu quân ở đối diện, y vẫn cảm thấy vẫn còn kém một chút.
Buổi huấn luyện buổi sáng kết thúc, Hô Diên Khánh ăn xong cơm trưa đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc này lại bỗng nhiên nhận được thông báo, nói là bên ngoài có người cầu kiến, hơn nữa còn tự xưng là người nhà của Hô Diên Khánh, điều này khiến y không khỏi sửng sốt, liền chạy ra khỏi quân doanh, kết quả chỉ thấy ngoài quân doanh có một người trẻ tuổi lớn tuổi hơn y một chút đang đứng đó, mà khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, Hô Diên Khánh cũng liền vui mừng khôn xiết kêu lên:
- Thập tam ca, sao huynh lại đến đây?
Người tới chính là đường huynh của Hô Diên Khánh, Hô Diên Ngôn, đứng thứ 13 trong những người đồng lứa với Hô Diên Khánh, chỉ là Hô Diên Ngôn không giống với Hô Diên Khánh cùng với Hô Diên Bình vào quân đội, y vẫn luôn không thích đánh giặc, mà lại vô cùng hứng thú với việc đọc sách, điểm này giống như Hô Diên Khánh ngày trước, cũng chính vì vậy, cho nên trong gia tộc tình cảm của hai người cũng là tốt nhất.
Tuy Hô Diên Ngôn thích đọc sách, nhưng Hô Diên gia bọn họ ngoại trừ Hô Diên Khánh đầu óc nhanh nhạy, những người khác đều chẳng ra gì, cho nên Hô Diên Ngôn tuy là thích đọc sách, nhưng lại không có được cái chức danh gì, cuối cùng chỉ có thể nương nhờ vào sức mạnh của gia tộc mà tiến vào Quốc Tử Giám, sau khi tốt nghiệp làm một chức quan nhỏ, hơn nữa còn trong vùng Hà Bắc, sau khi Hô Diên Khánh đến Hà Bắc vẫn luôn thư từ qua lại với Hô Diên Ngôn, y cũng từng muốn đi bái phỏng vị huynh trưởng tình cảm tốt nhất này của mình, nhưng vì quá bận rộn nên mãi vẫn chưa có cơ hội, lại không ngờ rằng hôm nay Hô Diên Khánh lại đích thân đến đây.
- Ha ha, mấy năm không gặp, Khánh Ca Nhi đệ không ngờ đã trở nên cao lớn uy mãnh, nào còn chút gì bộ dáng đứa nhóc béo nữa, vừa nãy suýt nữa vi huynh nhận không ra đấy!
Hô Diên Ngôn nhìn thấy Hô Diên Khánh cũng cười lớn một tiếng rồi nói, tuổi của y lớn hơn Hô Diên Khánh một chút, lúc đầu sau khi Hô Diên Khánh vào trường quân đội, y cũng rời khỏi kinh thành đi đất khách làm quan, cho nên những năm này vẫn không hề gặp Hô Diên Khánh, hiện giờ bỗng thấy một đại hán khôi ngô đi ra, nếu không phải tướng mạo của đối phương còn có chút quen thuộc, chỉ sợ là y căn bản không dám tin người trước mắt chính là Hô Diên Khánh suốt ngày ôm sách vở kia nữa.
Nghe thấy lời trêu của vị đường huynh này, Hô Diên Khánh cũng cười ha hả, những năm này y quả thật là đã thay đổi quá nhiều, có lúc ngay cả bản thân y cũng không dám tin vào những thay đổi trên người mình, tuy nhiên những thay đổi này đối với y mà nói lại là một chuyện tốt, lúc trước y thích đọc sách làm quan văn, nhưng hiện giờ lại trở thành võ tướng, nhưng như vậy lại càng phù hợp với gia phong nhà Hô Diên bọn họ, nếu có thể đích thân thu phục vùng Yến Vân, vậy thì càng tốt hơn, dù gì thì đó cũng là tâm nguyện cả đời của lão tổ nhà họ.
Một trong ba chuyện vui nhất đời người đó là tha hương gặp người quen cũ, càng huống hồ gì còn là gặp vị đường huynh tình cảm sâu đậm, bởi vậy Hô Diên Khánh cũng rất hưng phấn, liền mời Hô Diên Ngôn vào quân doanh, Hô Diên Ngôn tuy là quan văn, nhưng dù gì cũng xuất thân từ tướng môn, khi vào quân doanh thấy bên trong cảnh vệ sâm nghiêm, những tướng sĩ gặp được đều tinh thần phấn chấn, thân thể cường tráng, quân kỷ lại càng thêm nghiêm minh vô cùng, điều này khiến y không khỏi khen ngợi không ngớt lời với Hô Diên Khánh, thậm chí còn vỗ vai y nói tổ huấn thu phục Yến Vân phải giao cho y rồi.
Hô Diên Khánh dẫn theo đường huynh đến chỗ ở của mình, khi biết đối phương vì quá vội vã nên vẫn chưa ăn cơm, liền lập tức sai người chuẩn bị một phần thức ăn đến đây, tuy nhiên chỗ y không có bếp riêng, lúc thường y cũng là cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, cho nên thức ăn đưa đến cũng là thức ăn của trưa nay, thoạt nhìn có chút đơn sơ, điều này khiến Hô Diên Khánh có chút ngượng ngùng nói:
- Thập Tam ca xin đừng ghét bỏ, chỗ ta chỉ có thức ăn trong quân doanh, đợi đến trưa ta mời huynh đi Thanh Tiêu lâu lớn nhất Hà Gian phủ uống rượu, mỹ vị nơi đó có thể nói là vô cùng nổi tiếng, thậm chí còn học được một vài món ngon từ kinh thành, mùi vị tuy không giống lắm, nhưng cũng là món ngon khó có được.
- Ha ha, đệ xem Thập Tam ca đệ thành người nào rồi, ta nói cho đệ biết, mấy tháng này ta ngay cả miếng thịt cũng không có mà ăn, chỗ này của đệ thế mà còn có thịt, quả thật là khó có được!
Hô Diên Ngôn lại không hề có chút ghét bỏ nào, mà ngược lại nhìm chằm chằm thức ăn trước mặt nuốt nước bọt, sao đó dùng đũa gắp miếng thịt kho tàu nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa khen, thịt kho tàu này truyền từ trong trường quân đội, hiện giờ gần như đã trở thành một món ăn quen thuộc của nhà ăn quân doanh, điều này cũng khiến cho nhu cầu đối với thịt heo của Đại Tống tăng mạnh, không ít bách tính thậm chí đã bắt đầu lấy việc nuôi heo làm nghề nghiệp chính.
Hô Diên Ngôn nói xong liền bắt đầu ăn ngấu nghiến, giống như là thức ăn ở quân doanh vô cùng ngon vậy, tuy nhiên Hô Diên Khánh lại biết, thức ăn trong quân doanh tuy là không thiếu thịt, nhưng đều là món thập cẩm, cũng chỉ có món thịt kho tàu coi như là không tệ, những món ăn khác căn bản chẳng ra sao, hơn nữa y cũng biết trước kia khi Hô Diên Ngôn còn ở kinh thành vô cùng kén chọn, không ngon thì không ăn, nhưng hiện giờ đối phương giống như quỷ đói vậy, điều này khiến Hô Diên Khánh bắt đầu nghi ngờ cái người trước mắt mình này rốt cuộc có phải là đường huynh của mình hay không?
Hô Diên Khánh xử lý đồ ăn ở trước mặt như cuồng phong quét qua, thậm chí ngay cả canh rau y cũng đổ vào cơm ăn sạch, cuối cùng còn đổ một ly nước vào trong chén khuấy lên, sau đó lại một hơi uống sạch, lần này Hô Diên Khánh thật sự là đã bị doạ sợ, sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Thập Tam ca, huynh… huynh mấy ngày rồi không ăn cơm sao?
- Gì mà mấy ngày chưa ăn cơm, ta chỉ là chưa ăn cơm trưa thôi.
Hô Diên Ngôn lại cười mở miệng đáp, y biết khẳng định là Hô Diên Khánh đã bị bộ dạng của mình doạ sợ rồi, tuy nhiên sau khi trải qua chuyện trước đây, y đã từng thề là tuyệt đối sẽ không lãng phí chút lương thực nào nữa, cho nên mỗi lần ăn cơm đều phải ăn sạch sành sanh.
- Nhưng huynh…
Hô Diên Khánh vẫn không hiểu lắm, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Tuy nhiên lúc này Hô Diên Ngôn lại thở dài giải thích:
- Khánh ca nhi, tình hình hạn hán nơi Hà Gian phủ bọn đệ không nghiêm trọng cho lắm, nhưng huyện thành nơi ta nhậm chức lại là ngàn dặm đất cằn cội, dân chúng trong huyện gần như là không thu hoạch được chút quả, hạt nào, vì để cứu tế dân chúng, ta đã dốc hết bổng lộc của mình ra, vợ con trong nhà cùng ta ăn cháo loãng mấy tháng trời, cũng may Lăng Vương điện hạ chuyển lương thực từ phương nam đến, mới khiến cho bách tính nơi ta cai trị không đến nỗi phải chết đói!
Nghe thấy Hô Diên Ngôn nhắc đến trận hạn lớn trước kia, Hô Diên Khánh cuối cũng đã hiểu vì sao vị đường huynh này của mình lại thay đổi nhiều như vậy, liền không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, tuy nhiên lúc này Hô Diên Ngôn bỗng thay đổi thần sắc nói:
- Khánh ca nhi, vi huynh ta lần này cố ý đến đây, là có một chuyện động trời cần bẩm báo, còn về xử lý như thế nào, thì phải dựa vào ý kiến của đệ rồi!