- Giết giết giết!
Trong một phía của đại doanh Thủy sư cảng Quảng Châu, một nhóm sĩ tốt Thủy sư đang khẩn trương thao luyện, trường đao trong tay theo hiệu lệnh của giáo quan lần lượt bổ xuống, nếu có người không nghiêm túc, giáo quan ở bên cạnh sẽ lập tức đánh cho một trận roi, bất kể là lúc nào, binh lính đều bị đánh.
Từ Nguyên cùng Triệu Nhan đi đến quân doanh này, vừa đi vừa giới thiệu với hắn:
- Tam đệ, nơi đây là trại tân binh của năm nay, tổng cộng tuyển vào ba vạn người, hiện giờ toàn bộ đều đang tiến hành luyện tập trên bờ ở nơi đây, đợi sau khi luyện tập đến một trình độ nhất định, sẽ để họ tiến hành thao luyện thuỷ chiến trên thuyền.
- Mới ba vạn người, có phải là hơi ít rồi không?
Triệu Nhan nghe đến đây liền cau mày nói, trước kia Thủy sư Đại Tống cộng lại tổng cộng có 10 vạn người, chỉ là 10 vạn Thủy sư này có mạnh có yếu, Triệu Nhan sau khi đến vùng duyên hải liền chỉnh đốn nghiêm ngặt, loại bỏ một nhóm già yếu, kết quả chỉ còn lại khoảng tám vạn người, nhưng hiện giờ cùng với việc chiếm lĩnh Lã Tống cùng Tinh Thành, khiến cho Triệu Nhan cảm thấy binh lực trong tay bạc nhược, thế là liền dâng tấu xin Triệu Húc cho mở rộng Thủy sư, đối với việc này, Triệu Húc cũng đồng ý rồi.
Nghe thấy không ngờ Triệu Nhan lại chê ba vạn người quá ít, Từ Nguyên không khỏi cười khổ nói:
- Tam đệ nên biết đủ đi, hiện giờ chiêu binh không dễ dàng gì, những người bình thường chỉ cần có biện pháp khác, ai cũng sẽ không chọn ăn cơm lính, thêm nữa yêu cầu của chúng ta đối với sĩ tốt Thủy sư quá cao, cho nên hiện giờ có thể chiêu tròn 3 vạn người đã là rất giỏi rồi.
Triệu Nhan nghe thấy lời của Từ Nguyên cũng không khỏi trở nên trầm mặc, vị trí của võ tướng ở Đại Tống rất thấp, sĩ tốt trong quân lại càng không được người khác tôn trọng, đàn ông tốt không làm binh chính là truyền từ niên đại này, tuy là những năm nay hắn vẫn luôn muốn thay đổi tình huống này. Nhưng một khi loại nhận thức xã hội này đã thành hình, tuyệt đối không thể thay đổi được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế là liền tạo thành tình huống khó chiêu binh như hiện tại.
- Đại Tống ta nhân khẩu hơn trăm triệu, lẽ nào ngay cả mấy vạn sĩ tốt mà cũng không chiêu được hay sao?
Triệu Nhan lúc này có chút không cam tâm nói, lẽ ra sau khi hắn chỉnh đốn Thủy sư, đã nâng cao đãi ngộ của Thủy sư, bình thường chẳng những có nhiều quân lương, ngoài ra khi ra ngoài tác chiến còn có thể chia phần từ chiến lợi phẩm, lại thêm những khoản thu nhập khác nữa, thu nhập của tướng sĩ Thủy sư tuyệt đối không thể xem là thấp. Trên thực tế Đại Tống tuy xem thường quan võ, nhưng bổng lộc của quan võ vẫn luôn cao hơn so với quan văn. Đãi ngộ của cấm quân lại càng tốt hơn nữa, thuỷ quân cũng thuộc cấm quân, hiện giờ Triệu Nhan lại nâng đãi ngộ của Thủy sư, theo hắn thấy lẽ ra phải rất có sức hút mới phải.
- Tam đệ có điều không biết, cấm quân của Đại Tống ta đều chiêu mộ từ người phương bắc, so với phương nam mà nói, người phương bắc cao lớn nhiều sức, chiếm ưu thế trời ban, nhưng Thủy sư lại không thuộc Binh bộ, có câu Người phương bắc cưỡi ngựa, người phương nam đi thuyền, cho nên Thủy sư vẫn luôn chiêu mộ từ người phương nam, nhưng đệ cũng biết đấy, số lượng người phương nam khá ít, hơn nữa nơi đây khí hậu nóng bức, đất đai phì nhiêu, thường thì sẽ không xảy ra thiên tai quá mức nghiêm trọng như phương bắc, đại bộ phận dân chúng đều không sợ bụng đói, mà chỉ cần có cơm ăn, rất nhiều người đều không tình nguyện mạo hiểm để ăn cơm nhà binh.
Lúc này Từ Nguyên thở dài nói.
Thời kỳ Bắc Tống phía nam vẫn chưa hoàn toàn khai phá, phía bắc vẫn là trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự của vương triều trung nguyên, điểm này chỉ cần từ số dân là có thể nhìn ra được, theo Triệu Nhan được biết, số dân phương bắc chiếm trên 2/3 số lượng nhân khẩu của cả Đại Tống, nhưng phương nam với diện tích còn lớn hơn lãnh thổ phương bắc lại chỉ chiếm chưa đến 1/3. Cho nên Từ Nguyên nói dân số phương nam ít, không dễ chiêu binh cũng là rất bình thường.
Triệu Nhan nghe đến đây liền trầm tư một lát, cuối cùng mở miệng nói:
- Nếu phương nam không chiêu được người, vậy thì đến vùng duyên hải phương bắc, cũng không thể vơ đũa cả nắm là người phương bắc cưỡi ngựa, người phương nam đi thuyền, dù gì thì phương bắc cũng có ngư dân, hơn nữa ta nghe nói bởi vì nạn hạn hán trong thời gian trước, phương bắc có vài địa phương bị thiên tai nghiêm trọng, cho dù là có lương thực cứu trợ nhưng vẫn không ít người có cuộc sống khó khăn, cho nên nếu chúng ta đi chiêu binh, hẳn là có thể chiêu được nhiều người hơn nữa!
Từ Nguyên nghe thấy lời đề nghị đi chiêu người ở phương bắc của Triệu Nhan, lúc này cũng chợt tỉnh ngộ, y đi vào ngõ cụt trong việc chiêu binh, bởi vì trước giờ Thủy sư đều chiêu mộ từ những ngư dân ở vùng duyên hải phía nam, những ngư dân này đều tinh thông bơi lội, hơn nữa lại biết cầm lái, chỉ cần huấn luyện thêm là có thể đảm nhiệm Thủy sư, nhưng hiện giờ nếu đã chiêu không đủ nhân thủ, vậy thì có thể mở rộng phạm vi chiêu mộ, cho dù là những người không biết bơi và cầm lái, nhưng cùng lắm là tốn chút thời gian để huấn luyện là được rồi.
Nghĩ đến những điều trên, Từ Nguyên cũng lập tức gật đầu đồng ý, dặn dò người phía dưới chuẩn bị chuyện đi chiêu mộ Thủy sư phương bắc, hiện giờ Từ Nguyên đã được đề thăng làm Chỉ Huy Sứ Quảng Châu, nắm trong tay hai vạn năm ngàn Thủy sư tinh nhuệ nhất, mặt khác còn có Thủy sư Tam Sương đóng trú ở Tuyền Châu và những nơi khác, bình thường chỉ phụ trách an toàn cho vùng duyên hải, Triệu Nhan cũng không dám điều động bậy bạ, cho nên hắn mới muốn khuếch trương Thủy sư.
Triệu Nhan ở trại tân binh Thủy sư này nhìn bọn họ thao luyện một hồi, sau đó lại tự mình đi lên chiến thuyền, nơi đây cũng có tân binh đang thao luyện, bọn họ đều là những Thủy sư được chiêu vào tương đối sớm, sau khi hoàn thành thao luyện trên bờ đã có thể thao luyện toàn diện, học các loại chiến pháp trên biển, nói ra thì cùng với việc ứng dụng hoả pháo và nỏ pháo, hiện giờ Thủy sư Đại Tống đã dần dần thoát ra khỏi lối đánh mạn thuyền như cũ, thường thì trước khi chiến thuyền của kẻ địch tiếp cận, dùng hoả pháo và nỏ pháo đánh vỡ thuyền của đối phương, cuối cùng lại phái người đi thu thập tàn cục, loại chiến pháp này đã giúp cho các Thủy sư Đại Tống ở thế bất bại khi trên mặt biển.
Sau khi tham quan hết thao luyện trên chiến thuyền, Triệu Nhan cũng hài lòng mà gật đầu, tuy nhiên lúc này Từ Nguyên lại mở miệng hỏi:
- Tam đệ, hiện giờ Thủy sư của chúng ta đã thu nhiều người như vậy rồi, chiến thuyền mà đệ đáp ứng với chúng ta khi nào mới có thể đưa đến?
Nghe thấy Từ Nguyên hỏi chuyện này, Triệu Nhan cũng mỉm cười đáp:
- Không cần sốt ruột, Tô Tụng bên kia đã gửi thư đến, nói là chiến thuyền đã chuẩn bị xong rồi, tuy nhiên y không có nhiều nhân thủ đến vậy để lái chiến thuyền qua đây, cho nên còn cần các huynh tự mình phái người đi, tiện đó cũng xây dựng đại doanh Thủy sư ở nơi đó, dù gì thì Quỳnh Châu cũng không còn như trước nữa, nhất định phải có Thủy sư hộ vệ mới được!
Xưởng đóng tàu Quỳnh Châu đã có quy mô tương đối, hơn nữa lại liên tục có thêm mấy xưởng đóng tàu toạ lạc ở nơi đó, bước đầu hình thành một căn cứ đóng thuyền đầu tiên, hơn nữa bởi quan hệ của Tô Tụng, khiến cho các xưởng đóng tàu Quỳnh Châu đều đang đóng những con tàu với thiết kế mới, những con tàu này đều là thiết kế chung của Tô Tụng và các đại sư đóng thuyền khác, mỗi loại đều có cách dùng riêng, ví dụ như bọn họ còn thiết kế ra một mẫu chiến thuyền mới, to hơn và kiên cố hơn so với chiến thuyền cũ, đồng thời tốc độ cũng nhanh hơn, bố cục trên thuyền cũng càng hợp lý hơn, Từ Nguyên sau khi nhìn xong khuôn thuyền liền lập tức đánh tiếng, nhất định phải sử dụng loại chiến thuyền mới này.
- Vậy thì tốt quá rồi!
Từ Nguyên nghe nói chiến thuyền đã được làm xong, mắt liền sáng lên, nói:
- Vừa hay nhóm tân binh đầu tiên cũng đã huấn luyện kha khá rồi, lần này để bọn họ đi Quỳnh Châu nhận chiến thuyền, cũng thuận tiện huấn luyện bọn họ năng lực đi xa.
Sau khi tham quan doanh trại Thủy sư xong, Triệu Nhan cũng không rời đi, mà cùng Từ Nguyên về phủ đệ ở Quảng Châu, lúc này Từ Nguyên mới lần nữa mở miệng nói:
- Tam đệ, hiện giờ đệ mở rộng quân đội lộ liễu như vậy, liệu có gây nên hiểu lầm gì không, nếu chẳng may bên kia triều đình có người thổi lửa bên tai bệ hạ, rất có thể sẽ dẫn đến đại hoạ đấy!
Đã không phải lần đầu tiên Từ Nguyên khuyên Triệu Nhan như thế rồi, bởi vì hiện giờ Triệu Nhan lấy thân phận thân vương trấn thủ vùng duyên hải phía nam, hơn nữa trong tay lại có đại quyền quân chính khổng lồ, gần như là không ai có thể khắc chế được, bản thân chuyện này đã vô cùng bị nghi kỵ rồi, may mà tình cảm giữa Triệu Húc và Triệu Nhan sâu đậm, Triệu Nhan lại mấy lần cứu mạng Triệu Húc, cho nên Triệu Húc trước giờ chưa từng nghi kỵ qua Triệu Nhan, mà ngược lại đối với các yêu cầu của hắn trước giờ đều không hề lưỡng lự liền đồng ý, nhưng hiện giờ không ngờ Triệu Nhan lại yêu cầu khuếch trương Thủy sư, tuy Thủy sư trên danh nghĩa vẫn thuộc về Đại Tống, nhưng trên thực tế lại chịu sự chỉ huy của Triệu Nhan, cho nên việc khuếch trương Thủy sư này quả thật là quá mẫn cảm, Từ Nguyên không thể không lo lắng là Triệu Húc ở trong kinh thành sẽ suy nghĩ nhiều, cho dù là hiện giờ Triệu Húc đồng ý cho khuếch trương Thủy sư, nhưng có trời mới biết là y sẽ có suy nghĩ gì?
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Từ Nguyên, Triệu Nhan sao có thể không biết hậu quả mà việc khuếch trương Thủy sư có thể mang lại, tuy nhiên lúc này hắn lại nói với vẻ mặt kiên nghị:
- Không thể lo được những chuyện này nữa, đại ca đã động tâm tư với việc đánh Liêu Quốc, tuy là hiện giờ may mà đã bỏ đi suy nghĩ này, nhưng với hiểu biết của ta đối với y, chỉ sợ là nhiều nhất một hai năm nữa, chỉ cần Đại Tống khôi phục chút nguyên khí, y nhất định sẽ động thủ với Liêu Quốc, đến lúc đó chẳng may chiến bại, vậy sẽ là đại hoạ, cho nên ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng!
- Nhưng cho dù là chuẩn bị cũng có những cách khác, tại sao nhất định phải nắm trong tay nhiều binh lực đến vậy, lỡ chẳng may việc này khiến bệ hạ nghi kỵ, tam đệ chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Từ Nguyên lại lần nữa mở miệng khuyên nhủ, kỳ thật theo y thấy, Triệu Nhan căn bản không cần phải ra quyết định khuếch trương Thủy sư, biện pháp tốt nhất là Triệu Nhan trở về kinh thành, đích thân khuyên nhủ Triệu Húc, với tình cảm giữa huynh đệ bọn họ, hẳn là có thể khiến Triệu Húc không tuỳ tiện xuất binh đánh Liêu Quốc.
Triệu Nhan đương nhiên là biết suy nghĩ trong lòng của Từ Nguyên, trên thực tế trước đó Từ Nguyên không chỉ nói qua một lần, chỉ là lần này Triệu Nhan lại cười khổ một tiếng nói:
- Ta biết huynh cảm thấy ta có thể khuyên đại ca bỏ đi suy nghĩ đánh Liêu Quốc, tuy nhiên bản thân ta lại không cho là vậy, ban đầu bởi hôn sự của đại ca, phụ hoàng, mẫu hậu cùng với ta ba người hợp sức lại khuyên nhủ, cuối cùng không dễ dàng gì mới khiến y thay đổi suy nghĩ, sau này chuyện biến pháp lại càng bị phụ hoàng phản đối, nhưng đại ca sau khi đăng cơ vẫn lập tức tiến hành biến pháp, căn bản không nghe lọt tai ý kiến của người khác, cho nên hiện giờ dù là ta cũng căn bản không thể khuyên nhủ y được, chỉ có thể giúp y chuẩn bị sẵn từ trước.
Nghe thấy Triệu Nhan nói thế, Từ Nguyên cũng không khỏi thở dài một tiếng, sau khi y thành hôn với Thục quốc công chúa cũng không ít lần tiếp xúc với Triệu Húc, lúc bắt đầu còn cảm thấy Triệu Húc còn được xem là một hoàng đế tốt, ít nhất cần chính yêu dân, điểm này làm rất tốt, đáng tiếc sau này y phát hiện Triệu Húc trong một vài chuyện quá mức cố chấp, dùng một câu tục ngữ để hình dung là “Không thấy quan tài không đổ lệ”, có vài chuyện, lời khuyên của Triệu Nhan có thể còn có chút hiệu quả, nhưng một vài chuyện hễ Triệu Húc đã quyết định, Triệu Nhan cũng chỉ đành bất lực.
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --