"Cách gì?" Phương Nguyên nghe mà lấy làm kinh hãi, vội vã dò hỏi.
Nhưng Tôn quản sự lại không chịu nói thẳng, chỉ nghiêm túc đáp. "Nếu ngươi tin tưởng ta thì nghe ta là được. Sư huynh dù có thế nào cũng sẽ không lừa ngươi!"
Lời này khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi cũng không ra manh mối gì.
Đúng lúc đó, có hạ nhân đến trước đình viện, cung kính dâng tờ thiếp trong tay lên. "Biết có khách từ phương xa đến, Sương Nhi tiểu thư nhà ta đặc biệt chuẩn bị tiên yến, mong tiểu tiên sư nể mặt, vào lúc thắp đèn, đến sau đình Lưu Vân..."
"Tiểu thư Kim gia?" Phương Nguyên trầm ngâm cầm lấy thiếp mời, không cảm thấy có bao nhiêu hứng thú.
Đợi người kia đi rồi, Tôn quản sự mới nói. "Vị Sương Nhi tiểu thư này chính là hậu duệ dòng chính Kim gia thế hệ này. Có lẽ ngươi chỉ mới nghe qua mười vị Kim Đan lão tổ của Kim thị, lại không biết Kim gia cũng là nơi chuyên sản sinh ra mỹ nhân. Thế hệ này có nhiều mỹ nhân nhất, luôn được lén xưng là Kim gia Thất Tiên, có điều phần lớn đã thành gia, chỉ còn lại hai người. Một người nghe nói là đầu gỗ chỉ biết tu hành, người còn lại chính là Sương Nhi tiểu thư này. Ngươi đã đến thành Thiên Lai, bối phận cũng không khác bọn họ là bao!"
Phương Nguyên đã hiểu. Hắn xem như là truyền nhân của Thái Hoa chân nhân nên được thành Thiên Lai đối xử khách khí vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng là vãn bối, nếu để Kim Đan lão tổ mở tiệc mời thì hạ thấp địa vị của họ, tốt nhất là ai đó cùng bối phận đến chào hỏi.
Nhưng yến tiệc này còn chẳng thú vị bằng uống một phen thỏa thích cùng Tôn quản sự nữa.
Nhìn thấu tâm sự của hắn, Tôn quản sự bèn cười. "Đi đi, ta cũng theo ngươi. Bữa tiên yến này quan trọng lắm đấy!"
Phương Nguyên nghe vậy thì nhận lời.
Sau khi thu xếp xong cho Quan Ngạo, để hắn ta vừa trông chừng nghe ở đình viện vừa đợi mèo trắng về, Phương Nguyên và Tôn quản sự cùng nhau xuất phát.
Trước mặt Phương Nguyên, Tôn quản sự tất nhiên luôn ra vẻ sư huynh, nhưng hai người vừa đặt chân ra khỏi cửa, y lập tức ngoan ngoãn đi phía sau hắn như một vị quản gia trung thực đáng tin, có thể thấy đã có không ít kinh nghiệm. Nếu hắn không biết lai lịch của y từ trước, ai có thể ngờ đây lại là thích khách lợi hại xuất thân Cửu U Cung cơ chứ.
Phủ đệ Kim thị bao la vô cùng, khắp nơi có thể nhìn đến núi non trùng điệp cùng vô số động phủ và cung điện. Có Tôn quản sự hướng dẫn, Phương Nguyên cũng không đến nỗi lạc đường, men theo đường mòn đi ra sau núi. Cảnh vật thay đổi sau khi vượt qua một ngọn đồi: sương mù giăng giăng, mây trôi lững lờ, phía trên là trời cao chiếu xuống, phía dưới là khói nhẹ lượn quanh như biển mây, xung quanh linh khí đậm đà, gió núi mát rượi, thật sự giống như tiên cảnh nhân gian.
Ở trước mặt chính là một chiếc đình nghỉ mát ghé vào đỉnh núi, được khói mù che lấp nên trông như đang lơ lửng giữa tầng mây. Từ xa nhìn lại, thấy trong đình sáng rực như ban ngày, đã có mười mấy người tụ tập.
"Truyền nhân Thái Hoa chân nhân Ô Trì Quốc, Phương tiểu tiên sư đến." Khi gần đến nơi, Tôn quản sự bỗng nhiên hô to khiến Phương Nguyên giật nảy.
Người trong đình cũng ngoái đầu nhìn ra, có hai vị thị nữ áo xanh lướt tới đón tiếp.
"Cung nghênh Phương công tử..."
Phương Nguyên gật đầu rồi bước vào. Không gian bên trong rộng rãi không kèm gì một tòa cung điện, kiến trúc khắc gỗ chạm ngọc tinh xảo đến khó tả. Mười mấy người trong đình có nam có nữ, cũng trạc lứa hắn; có người đánh cờ, có người uống rượu, có người lấy đũa làm kiếm, dường như đang bàn luận kiếm đạo. Thấy hắn bước vào, họ đều ngẩng đầu lên.
Từ trong nhóm người này, Phương Nguyên thấy được một gương mặt quen thuộc, chính là vị Thôi công tử khoác áo bào trắng trước cổng thành kia. Lúc này y đang ngồi tại ghế trên trong đình, có thể thấy thân phận không thấp, kế bên là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu xanh phỉ thúy.
Thiếu nữ kia trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt còn nét phúng phính, đầu buộc đuôi tóc nghiêng nghiêng, dáng dấp xinh xắn, khóe môi hơi cong gợi cảm giác nghịch ngợm, tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ. Nàng ta vốn đang thấp giọng trò chuyện cùng vị Trung Châu Thôi công tử, thấy Phương Nguyên tiến vào thì mỉm cười, đứng dậy tiếp đón.
"Ngươi chính là tiểu sư huynh đến từ Ô Trì Quốc sao?" Nàng nghiêng đầu quan sát Phương Nguyên bằng ánh mắt ranh mãnh. "Trông cũng chẳng có gì đặc biệt!"
Phương Nguyên cười đáp. "Cũng giống như ngươi, hai con mắt một cái mũi mà thôi."
Đoạn hắn hơi quay lại nhìn Tôn quản sự. Y vội đáp. "Bẩm tiểu tiên sư, vị này chính là đệ nhất tiểu mỹ nhân thành Thiên Lai chúng ta, Sương Nhi tiểu thư."
Phương Nguyên nghe mà ê cả răng, thầm nghĩ Tôn quản sự trở thành thế này từ khi nào vậy? Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chắp tay. "Ra mắt Sương Nhi tiểu thư."