Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Chết rồi?  

             Trong cảng Trầm Thủy Triệu Nhan nhận được tin cũng sững người, hắn không ngờ sau khi Lưu Thiên Đạo chết, Lưu Trọng Cát cũng treo cổ tự tử trong nhà lao, bản lĩnh mạnh mẽ này xứng đáng với mỹ danh trung thần của ông.  

             - Điện hạ thứ tội, đều trách mạt tướng không trông coi tốt, mới để Lưu Trọng Cát có cơ hội treo cổ tự tử!  

             Lúc này Ma Kim Cảnh vừa đến cảng Trầm Thủy sợ sệt đứng ra nói. Y vốn dĩ đến đây để nhận phong thưởng của Triệu Nhan, nhưng vì Lưu Trọng Cát là người Triệu Nhan nhấn mạnh muốn gặp, ngờ đâu lại chết trong tù, cho nên Ma Kim Cảnh cả chặng đường đều lo lắng Triệu Nhan sẽ vì thế mà quở phạt.  

             - Ha ha, chết cũng chết rồi, dù sao ta cũng chỉ là không muốn để Lưu Trọng Cát tiếp tục ở lại Tử Hạ, nếu ông ta đã muốn đi theo Lưu Thiên Đạo, thì cứ chiều ý nguyện của ông ta đi, hơn nữa tuy Lưu Thiên Đạo vô nhân đạo, nhưng dù gì cũng là quốc vương Tử Hạ, cứ làm theo nghi lễ chôn cất quốc vương đi, còn phần mộ của Lưu Trọng Cát thì chôn luôn bên cạnh Lưu Thiên Đạo!  

             Triệu Nhan bèn dặn dò, toàn bộ Tử Hạ đã thuộc về Đại Tống, cho nên hắn cũng đặc biệt khoan dung với hai người quá cố này.  

             - Điện hạ nhân từ!  

             Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Ma Kim Cảnh vội vàng đáp, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thực ra hắn không hề biết, Triệu Nhan luôn vô cùng độ lượng với thủ hạ của mình, đương nhiên điều kiện là làm việc không được vượt quá giới hạn mà Triệu Nhan vạch ra cho họ trước đó.  

             Tiếp theo Triệu Nhan tuyên bố phong thưởng dành cho Ma Kim Cảnh, đầu tiên hắn thay mặt Triệu Húc phong Ma Kim Cảnh là võ tướng, thưởng trăm lượng vàng, ngàn ngân lượng, ngoài ra còn có một số phần thưởng khác, đương nhiên đó đều là hư vô, điều Ma Kim Cảnh muốn biết nhất vẫn là bổ nhiệm thực tế của y. Triệu Nhan cũng tuyên bố điều này sau cùng, bổ nhiệm y là chỉ huy sứ trực tiếp của lục quân, chức vị ngang hàng với Hô Diên Bình, chỉ có điều tướng sĩ thủ hạ của Hô Diên Bình đều là người Tống, được trang bị vũ khí tốt nhất, hơn nữa còn có hỏa khí, dưới trướng của Ma Kim Cảnh toàn bộ là thổ dân, vũ khí trang bị kém hơn chút, về phần hỏa khí thì đừng mơ đến, trừ phi trong hoàn cảnh đặc biệt mới được phép sử dụng.  

             Nghe thấy lệnh bổ nhiệm của Triệu Nhan dành cho mình, Ma Kim Cảnh cuối cùng yên lòng, chỉ huy sứ trực tiếp đã là chức quan tối cao trong quân đội địa phương, trong tay nắm giữ hai vạn năm ngàn quân, hơn nữa khi xảy ra chiến tranh, nếu được nhận lệnh còn có thể chỉ huy nhiều quân đội hơn, với thân phận tướng hàng như y, có thể đảm nhận chức vị này cũng coi như cao nhất rồi, còn vào đến bộ chỉ huy quân đội Đại Tống y không dám mơ đến, trừ phi y có thể giống như gia tộc Hô Diên Bình, sau khi trải qua bao nhiêu đời bán mạng cho Đại Tống, mới được mọi người xao nhãng đi thân phận người Hồ của họ.  

             Mặt khác còn có một điều không nằm ngoài dự liệu của Ma Kim Cảnh, đó chính là sau khi y được bổ nhiệm làm chỉ huy sứ trực tiếp, quân đội thống lĩnh không nằm tại Tử Hạ, mà ở Tinh Thành. Điều này cũng rất bình thường, vì y vốn là đại tướng của Tử Hạ, nếu sau khi y quy hàng lại sắp xếp về Tử Hạ, rất có thể sẽ tạo nên một Tử Hạ khác, đây chắc chắn là điều Đại Tống không cho phép, vì vậy nhất định phải điều y ra xa Tử Hạ, điểm này Ma Kim Cảnh cũng sớm đoán được.  

             Tuyên bố phong thưởng cho Ma Kim Cảnh xong, vài tướng lĩnh Tử Hạ khác đi theo quy hàng cùng Ma Kim Cảnh cũng được phong thưởng, ngoài ra còn có những tướng sĩ lập công trong trận chiến xâm lược Tử Hạ như Hô Diên Bình cũng được ban thưởng xứng đáng. Những điều này Triệu Nhan đã bẩm báo lên Triệu Húc trước đó, kết quả Triệu Húc cho hắn toàn quyền quyết định, bảo hắn tiến hành phong thưởng trong phạm vi nhất định là được, nhưng đúng lúc Triệu Nhan đang thưởng cho những tướng sĩ có công, trong kinh thành Đại Tống lại đang xảy ra một chuyện lớn.  

             Trong phủ của Vương An Thạch ở kinh thành, Vương An Thạch mắt nhòe lệ nhìn đứa con trai Vương Bàng đang nằm trên giường bệnh. Vương Bàng năm nay mới 32 tuổi đáng ra đang trong thời kì cường tráng nhất của nam giới, nhưng bây giờ Vương Bàng lại chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt vàng vọt, môi xám xịt không còn giọt máu, thoạt nhìn quả thực giống như người chết.  

             - Phụ... phụ thân, hài nhi... hài nhi bất hiếu, e rằng phải đi trước người một bước rồi!  

             Vương Bàng trên giường bệnh gồng mình ngồi dậy, khuôn mặt xám xịt miễn cưỡng nở nụ cười. Y từ nhỏ đã ốm yếu, lớn lên cũng không khá khẩm là bao, căn bệnh này đã bắt đầu phát tác từ năm ngoái, mời rất nhiều danh y đến chữa trị cũng không có tiến triển, thậm chí cuối cùng còn mời cả đại thần y Tào Dật đến, đáng tiếc Tào Dật cũng lực bất tòng tâm, bởi vì với căn bệnh bẩm sinh này của Vương Bàng, ai cũng phải bó tay.  

             - Bàng nhi, con còn trẻ như vậy, tuyệt đối không được nói mấy lời xui xẻo như thế, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau này nhất định có thể hồi phục!  

             Vương An Thạch lúc này cũng chảy những giọt nước mắt hiếm thấy. Đối với đứa con trai Vương Bàng này, Vương An Thạch hết mực yêu thương, tuy tính cách Vương Bàng còn nhiều thiếu sót, nhưng học vấn và tài năng cũng hơn người, rất nhiều hạng mục trong cải cách đều một tay y làm ra, nhưng bây giờ Vương Bàng bệnh liệt giường, hơn nữa ban nãy đại phu đã nói, Vương Bàng đã trong cơn nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, khiến Vương An Thạch đau đớn khôn cùng.  

             Nhìn phụ thân mắt nhòa lệ trước mặt, Vương Bàng cũng cực kì xót xa, đặc biệt là nhìn thấy cha còn chưa đến sáu mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng, lòng y càng đau như dao cắt. Mấy năm nay vì chuyện cải cách, phụ thân mình đã hao tổn tâm huyết, từ lúc ngồi lên chức Tể tướng gần như không một phút nào nghỉ ngơi, trong vòng vài năm ngắn ngủi, tóc phụ thân bạc trắng, khuôn mặt cũng lộ toàn nếp nhăn, thân hình vốn dĩ khôi ngô cường tráng cũng còng rụp xuống, thoạt nhìn trông già thêm mười mấy tuổi.  

             Nghĩ đến những tổn hại của cải cách với cha mình, Vương Bàng càng cảm thấy đau lòng vô cùng, liền gạt nước mắt lấy hơi nói:  

             - Phụ thân, sau khi con chết, cha không được ở lại trong triều nữa, cứ nói mình đau đớn vì cái chết của con trai, không thể chủ trì chính sự nữa, như vậy bệ hạ sao có thể ngăn người từ chức chứ?  

             Sau hai lần Vương An Thạch được phong tướng, không còn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Triệu Húc, cộng thêm trong nội bộ phái cải cách cũng bị Lã Huệ Khanh chia rẽ, cho nên trong thời gian Vương An Thạch phục tướng hơn một năm, không thể thúc đẩy thực thi bất cứ cải cách nào, khiến ông vô cùng thất vọng. Trước đây đã rất nhiều lần thỉnh cầu từ chức, nhưng Triệu Húc không chấp nhận, vì vậy giờ Vương Bàng mới bảo Vương An Thạch mượn cớ mình qua đời để từ chức tể tướng, như vậy Triệu Húc cũng không thể ngăn cản.  

             - Bàng nhi, con đừng nói nữa, nếu không vì cải cách, khiến con suy nhược quá nhiều, có lẽ con cũng không bệnh nặng như thế này!  

             Vương An Thạch nghe thấy con trai trong lúc này vẫn còn suy nghĩ cho mình, liền tự trách nói. Vì chuyện cải cách, không những ông vắt kiệt sức lực, Vương Bàng cũng ngày đêm không nghỉ giúp ông lên kế hoạch, cũng chính từ lúc đó, sức khỏe Vương Bàng ngày càng yếu, cuối cùng mới đổ bệnh.  

             - Phụ thân, điều này... điều này không thể trách người, hài nhi tự nguyện tham gia vào cải cách, kể ra hài nhi cũng muốn nhân chuyện cải cách này, lập nên tiếng tăm bất hủ cho bản thân, đáng tiếc chúng ta đã xem nhẹ những khó khăn mà cải cách vấp phải, cộng thêm sự cản trở của đám người Tư Mã Quang, khiến hi vọng thành công của cải cách ngày càng mong manh, vì vậy phụ thân cũng phải sớm lên kế hoạch, vẫn nên sớm dứt ra thì hơn!  

             Vương Bàng thở không ra hơi nói, đến bây giờ, kẻ trước nay luôn tự phụ như y cũng đành phải thừa nhận đã không còn nhìn thấy tia hi vọng từ cải cách nữa rồi.  

             - Bàng nhi, theo ý của con, chẳng lẽ cải cách mà chúng ta nỗ lực bao năm sẽ thất bại sao?  

             Vương An Thạch lúc này không cam tâm nói. Bắt đầu từ khi ông học thành tài, luôn luôn đề xướng chiến lược cải cách, có thể nói hơn nửa đời người của ông đều cố gắng vì cải cách, nhưng hiện giờ cải cách lại sắp thất bại, ông khó có thể chấp nhận hơn bất cứ ai.  

             Nghe thấy lời không cam lòng của cha, trên khuôn mặt vàng vọt của Vương Bàng lộ ra một nụ cười bất lực:  

             - Có câu thành bại đều do một người, lúc trước phụ thân sở dĩ có thể thi hành cải cách, chủ yếu là nhờ sự ủng hộ lớn mạnh của bệ hạ, nhưng tính cách bệ hạ nôn nóng, khi thấy mấy năm nay phụ thân dùng cải cách mà không mang lại thành quả gì cho Đại Tống, ngược lại rước lấy vô số oán hận, khiến bệ hạ không còn tin tưởng người như trước nữa, thậm chí lần này sở dĩ phục chức Tể tướng cho người, không phải để người tiếp tục thi hành tân pháp, mà là muốn mượn uy danh của người ổn định chính trị, hiện tại chính cuộc đã định, người còn ở lại triều đình chỉ khiến người ta chán ghét, cho nên sớm rời khỏi thì hơn, tránh khỏi tai bay vạ gió vì chuyện sau này!  

             Vốn dĩ một số câu phía trên Vương Bàng không dám nói với phụ thân, vì y hiểu tính cách cố chấp bảo thủ của cha mình, chỉ là hiện tại y cảm thấy ngày tháng mình không còn nhiều, nếu còn không nói, e rằng mãi mãi không còn cơ hội, hơn nữa những lời này cũng chỉ có người con như y mới dám nói với cha, cho nên y bắt buộc phải lãnh trách nhiệm này.  

             Vương An Thạch nghe thấy những lời này của con trai lòng chợt trùng xuống, ông cũng nghe ra vài phần bất mãn trong lời nói của con trai với hoàng đế Triệu Húc, nếu như bình thường ông chắc chắn sẽ quát cho một trận, nhưng dưới hoàn cảnh này, ông không thể không nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện, phân tích của con trai vô cùng có lý, với tình cảnh hiện tại của ông, ở lại trên triều đình chỉ trở thành mũi nhọn cho mọi người chỉ trích, đến lúc đó ông bị bãi tướng vẫn còn nhẹ, rất có thể còn vì thế mà thân bại danh liệt.  

             Vương Bàng thấy sự thay đổi trên biểu cảm gương mặt của cha, cũng biết lời nói của mình cuối cùng đã có tác dụng, liền gồng mình vươn tay nắm lấy bàn tay của phụ thân nói:  

             - Phụ thân, kết cục đã định cải cách sẽ thất bại, cho dù sau này có người lại lấy danh nghĩa của cha thi hành cải cách, đó cũng là cải cách của người ta, chứ không phải cải cách của cha, ví dụ như Lã Huệ Khanh, chẳng phải là mượn chuyện cải cách, xu nịnh nói xấu đằng sau, cộng thêm bệ hạ lại bị bịt mắt, người còn có thể làm gì trong triều chứ?  

             Lần nữa nghe được lời khuyên của con trai, đặc biệt là cảm nhận được đôi tay gầy guộc không chút sức lực của con, khiến Vương An Thạch không khỏi chua xót, cuối cùng gật đầu cất lời:  

             - Được rồi, cha đồng ý với con, sẽ nhanh chóng rời khỏi triều đình, nhưng con cũng không được suy nghĩ nhiều, chỉ cần tĩnh tâm chắc chắn có thể khỏi bệnh, đến lúc đó cha con chúng ta lại về ẩn cư ở Giang Lăng, không màng bất cứ thị phi gì trên triều đình nữa!  

             Thấy phụ thân cuối cùng đã bị mình thuyết phục, Vương Bàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này y bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lại rơi vào hôn mê sâu, sau đó Vương Bàng nửa tỉnh nửa mê, nhưng thần trí không còn tỉnh táo, đến trưa hôm sau, Vương Bàng chỉ mới 32 tuổi mang theo niềm nuối tiếc vì chưa phục thù rời khỏi trần thế, Vương An Thạch sau khi trải qua nỗi đau tột cùng, một lần nữa thỉnh cầu Triệu Húc cho từ quan về quê.

Advertisement
';
Advertisement