Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Trong quân doanh ngoài thành Hà Gian, khi sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, kèn đã vang lên trong quân doanh, ngay sau đó các tướng quân quát lớn, từng đội binh lính xếp hàng chỉnh tề tập hợp, Hô Diên Khánh ở trên bục dò xét một chút giống như bình thường, sau đó điểm danh phê bình vài gã xếp hàng chậm nhất, xong rồi mới dẫn đội ngũ chạy bộ ra khỏi doanh trại huấn luyện.  

             Đến khi mặt trời sáng rõ ở phía đông, Hô Diên Khánh mới dẫn đội ngũ trở lại quân doanh, sau đó phát biểu vài câu rồi xếp hàng đi lấy đồ ăn. Hô Diên Khánh chưa bao giờ xem mình là đặc biệt, từ trước đến nay đều cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, vì thế gã cùng với một số quan tướng đi vào nhà ăn cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu khẩn trương thao luyện.  

             Nhưng không đợi hoàn thành hết một ngày thao luyện thì thấy một đội kỵ binh từ phía tây chạy đến đây như bay, ngựa của bọn họ vô cùng thiện chiến. Lại nói tiếp từ sau khi tiêu diệt Tây Hạ, Tây Hạ và Tây Vực ở nơi xa hơn đều là những nơi sản xuất ra ngựa quý, vì thế mấy năm nay kị binh của Đại Tống phát triển cực kỳ nhanh chóng, không còn thiếu ngựa như những năm trước nữa rồi.  

             Đội kỵ binh này chạy như bay đến trước cửa quân doanh, sau đó báo ra phiên hiệu và tên của mình, yêu cầu gặp Hô Diên Khánh. Binh lính gác cổng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi phong trần của đối phương, hơn nữa lại là từ kinh thành tới, dường như là có việc gì đó khẩn cấp, bởi vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong doanh tìm Hô Diên Khánh báo tin.  

             Nghe được có người từ kinh thành đến đây, trong lòng Hô Diên Khánh nghi hoặc, lập tức đi ra ngoài quân doanh. Khi nhìn thấy tướng sĩ cầm đầu thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên hét lớn:  

             - Tông Võ, tên khốn khiếp ngươi sao lại chạy đến nơi này?  

             Tướng sĩ dẫn đầu chính là bạn thân của Hô Diên Khánh ở trường quân đội - Triệu Tông Võ. Lúc trước bọn họ đều là học viên lứa đầu tiên của trường quân đội, hơn nữa đều bị trong nhà buộc đưa vào trong trường để giảm béo, đáng tiếc lại bị Triệu Nhan biến lớp giảm béo thành trường quân đội. Kết quả bọn họ chịu không ít đau khổ trong tay Dương Hoài Ngọc, có thể nói là một đôi anh không ra anh, em không ra em, hơn nữa bọn họ lại ngủ cùng một phòng, vì thế tình cảm rất thân thiết. Ngoài ra còn có Dương An Hưng, Tào Đông, hiện tại toàn bộ bọn họ đều đã trở thành quan tướng nổi tiếng trong quân.  

             - Ha ha, trong các huynh đệ chúng ta thì ngươi là người có chức vị cao nhất. Ta đến đây là để dựa vào ngươi đấy!  

             Triệu Tông Võ cười to nói, sau đó tiến lên hung hăng ôm lấy đối phương. Đây vốn là nghi lễ của người Hồ, nhưng khi người trong trường quân đội thấy Triệu Nhan thích dùng hành động này để biểu đạt sự hưng phấn trong lòng thì bọn họ đều học theo, đây cũng là một điểm đặc biệt của các tướng lĩnh có xuất thân từ trường quân đội.  

             Hô Diên Khánh nhìn thấy Triệu Tông Võ cũng hết sức cao hứng, gã cũng hung hăng đập sau lưng đối phương vài cái, sau đó mời y đi vào trong quân doanh bàn chuyện. Nhưng Hô Diên Khánh không cho rằng Triệu Tông Võ đến đây là để thăm mình, bởi vì Triệu Tông Võ không giống với gã. Lại nói tiếp Triệu Tông Võ là hoàng thất, tính ra thì chính là đường thúc của Triệu Nhan. Lúc ở trường quân đội biểu hiện rất kém, chẳng những nhát gan mà các phương diện huấn luyện thể năng cũng rất kém cỏi. Nhưng Triệu Tông Võ có một điểm mạnh, đó chính là có đầu óc, y có rất nhiều ý nghĩ hay. Theo lời Hô Diên Khánh thì chính là một bụng xấu xa, hơn nữa y lại có một bụng binh pháp, cho nên cuối cùng chuyển đến khoa tham mưu, sau khi tốt nghiệp thì đến Tam nha nhậm chức, bình thường rất khó gặp mặt y. Lần này chạy xa như vậy đến phủ Hà Gian nhất định là có mệnh lệnh quan trọng gì đó của triều đình.  

             Triệu Tông Võ và Hô Diên Khánh đã nhiều năm không gặp, vì thế hai người đều hết sức vui mừng. Đi vào quân doanh, Triệu Tông Võ đầu tiên là đi thăm một lượt trong quân doanh, kết quả khi thấy binh lính đang thao luyện thì không khỏi tán dương Hô Diên Khánh:  

             - Khánh ca nhi, lúc trước trong trường quân đội thì thành tích của ngươi là tốt nhất, đánh nhau thì cũng là người không sợ chết nhất, nếu không thì cũng sẽ không lập được nhiều công lớn như vậy ở Tây Hạ. Nhưng hôm nay vừa thấy, ta phát hiện Khánh ca nhi ngươi còn là một chuyên gia luyện binh. Chỉ mới mấy năm mà Hà Bắc quân mục nát đã được ngươi luyện thành bộ dáng như vậy, quả thực là không kém Tây quân bao nhiêu!  

             - Ha ha, đám nhóc này không tệ, nhưng cũng chỉ mới đánh với một vài tiểu đội của nước Liêu, căn bản là chưa gặp trận nào lớn cả. Vì thế bọn họ còn kém một chút so với Tây quân, không tin thì ngươi có thể đi Tây quân nhìn quân đội thủ hạ của Tào Đông và An Hưng, đây mới thực sự là đội quân bách chiến, trên chiến trường một người bên đó có thể giết được hai ba người bên chúng ta!  

             Hô Diên Khánh nghe được huynh đệ khích lệ vẫn có chút không vừa ý nói, Tào Đông và Dương An Hưng trong lời gã đều là huynh đệ cùng phòng với bọn họ ở trường quân đội. Chỉ là lúc trước hai người kia ở lại Tây quân, dù sao thì muốn khống chế hoàn toàn Tây quân thì tuyệt đối không thể thiếu các tướng lĩnh có xuất thân từ trường quân đội như bọn họ.  

             Nghe được Hô Diên Khánh nhắc tới đám huynh đệ ở trong trường quân đội, Triệu Tông Võ không khỏi có chút cảm thán, y lập tức hỏi thăm về tình hình những huynh đệ này. Dù sao thì y nhậm chức ở Tam nha, bình thường rất hiếm khi rời khỏi kinh thành, tuy rằng nghe nói về tình hình của một số huynh đệ nhưng chắc chắn là không rõ ràng bằng Hô Diên Khánh. Đối với chuyện này Hô Diên Khánh cũng giới thiệu cho y một phen.  

             Triệu Tông Võ tiến vào cũng không vội vã nói nguyên nhân y đến, Hô Diên Khánh cũng không hỏi, dù sao huynh đệ bọn họ đã không gặp vài năm, có quá nhiều lời muốn nói. Hơn nữa hiện tại sắp đến giữa trưa, vì thế Hô Diên Khánh liền dẫn Triệu Tông Võ đến nhà ăn gọi hai phần cơm trưa, nhưng bọn họ không ăn ở nhà ăn mà mang về chỗ ở của Hô Diên Khánh vừa ăn vừa nói chuyện.  

             Xung quanh đã không có người khác, sau khi Triệu Tông Võ hàn huyên vài câu thì bỗng nhiên vẻ mặt trịnh trọng mở miệng nói:  

             - Khánh ca nhi, lần này ta đến nơi này là phụng mệnh lệnh của triều đình, có chuyện vô cùng quan trọng muốn phân phó cho ngươi!  

             - Tông Võ cứ nói, triều đình ra lệnh gì vậy?  

             Hô Diên Khánh nghe đến đó vẻ mặt nghiêm túc nói, gã biết Triệu Tông Võ đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng cần phân phó.  

             Triệu Tông Võ lập tức đứng lên, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một quyển lệnh nói:  

             - Chỉ huy sứ Hô Diên Khánh của phủ Hà Gian nghe lệnh, lệnh ngươi lập tức xuất binh đến biên cảnh Khúc huyện tập hợp, trong vòng bảy ngày nhất định phải tới, nghe theo sự điều khiển của Hà Bắc lộ quan sát sử Vương Thiều cùng với Hành quân Tổng quản Dương Hoài Ngọc, không được sai sót!  

             - Mạt tướng lĩnh mệnh!  

             Hô Diên Khánh biết đây là điều lệnh do Tam nha truyền xuống được triều đình thông qua, vì thế gã cũng không dám do dự chút nào. Gã lập tức khom mình thi lễ tiếp nhận lệnh. Nhưng ngay sau đó gã cau mày hỏi Triệu Tông Võ:  

             - Tông Võ, ngươi thành thật nói cho ta biết, lần này điều chúng ta đi Khúc huyện có phải là để tấn công nước Liêu hay không?  

             Vốn lấy thân phận của Hô Diên Khánh thì chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, căn bản không thể tự tiện hỏi mục đích lần này đến Khúc huyện. Nhưng quan hệ giữa gã và Triệu Tông Võ không tầm thường, hơn nữa Khúc huyện là nơi giao giữa Đại Tống và nước Liêu, vì thế Hô Diên Khánh lập tức liền đoán được mục đích điều binh lần này, lúc này mới không kìm nổi truy hỏi.  

             - Cũng biết không thể giấu được Khánh ca nhi ngươi.  

             Triệu Tông Võ nghe được lời nói của Hô Diên Khánh cũng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ nói:  

             - Trước hết là Lã Huệ Khanh đề nghị Bệ hạ tấn công nước Liêu, đám người Tư Mã tướng công vốn là kiên quyết phản đối, nhưng bệ hạ tâm ý đã quyết, âm thầm ủng hộ Lã Huệ Khanh. Kết quả cuối cùng là thông qua quyết định, lần này ta cùng những sứ giả khác chia ra đến các nơi ở Hà Bắc, triệu tập quân Hà Bắc các ngươi chính là để chuẩn bị cho cuộc tấn công nước Liêu.  

             - Quả thật là gã! Gã gian tướng Lã Huệ Khanh này, quả thực muốn khiến Hà Bắc quân ta đi chịu chết trước a!  

             Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng oán hận đấm vào đùi nói. Lấy thân phận của gã trực tiếp mắng Lã Huệ Khanh là gian tướng nhất định sẽ đưa tới họa lớn. Nhưng nơi này chỉ có gã và Triệu Tông Võ, hơn nữa vừa rồi Triệu Tông Võ nói gần nói xa thể hiện ra y cũng không có hảo cảm với Lã Huệ Khanh. Lại thêm vào tình cảm thân thiết giữa bọn họ, vì thế Hô Diên Khánh cũng không lo lắng lời nói ngày hôm nay sẽ truyền đi.  

             - Aiz, lời này của Khánh ca nhi ngươi xem như đúng rồi. Trong kinh thành chỉ cần những người biết tin tức này thì gần như đều mắng sau lưng Lã Huệ Khanh là gian tướng. Nhưng người ta lại được bệ hạ yêu thích, hơn nữa bệ hạ lại một lòng muốn thu phục Yến Vân, kết quả chuyện này được quyết định như vậy. Chỉ là Hà Bắc quân các ngươi lần này sợ là sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng rồi.  

             Triệu Tông Võ nghe đến đó cũng thở dài nói, thân là quan viên trong Tam nha, y hiểu rất rõ ràng tấn công nước Liêu lần này là mạo hiểm đến thế nào, đáng tiếc tuy rằng Tam nha chủ quản binh quyền, nhưng căn bản không có tiếng nói nào trên triều đình. Lời nói của bọn họ lại càng không có người nghe.  

             - Đâu chỉ là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, lấy tình hình hiện tại của Hà Bắc quân thì ta đoán giai đoạn đầu của cuộc chiến tranh có thể sẽ chiếm được một chút ưu thế, ưu thế này chủ yếu là do dùng hỏa khí mới có được. Nhưng đợi đến khi nước Liêu kịp phản ứng, chỉ sợ cho dù có hỏa khí thì cũng sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí không cẩn thận thì ai thắng ai thua trong cuộc chiến này cũng khó nói đấy!  

             Lúc này Hô Diên Khánh vô cùng đau khổ nói, gã mơ ước thu phục Yến Vân hơn bất kì kẻ nào. Bởi vì chuyện này chẳng những quan hệ đến an nguy ở phương bắc Đại Tống, đây đồng thời cũng là tổ huấn của Hô Diên gia bọn họ. Nhưng gã cũng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, hiện tại Đại Tống căn bản chưa chuẩn bị tốt cho việc thu phục Yến Vân, lại càng không thích hợp khai chiến với nước Liêu.  

             - Aiz, bây giờ nói gì cũng đã muộn, triều đình đã quyết định rồi, bệ hạ thậm chí còn tự mình lập kế hoạch tấn công nước Liêu, mọi mặt đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ đại quân các ngươi tập họp thì sẽ dùng tập kích bất ngờ tấn công nước Liêu, trước khi nước Liêu kịp phản ứng thì phải chiếm được mười sáu châu Yến Vân.  

             Trong lời nói của Triệu Tông Võ tiết lộ ra một số kế hoạch tấn công nước Liêu, dù sao tuy rằng Triệu Húc lập ra kế hoạch sơ lược nhưng một số chi tiết chắc chắn còn cần võ quan của Tam nha bổ sung, vừa vặn Triệu Tông Võ liền tham dự vào trong kế hoạch này.  

             Đối với kế hoạch tấn công nước Liêu, Hô Diên Khánh cũng không để ý lắm, bởi vì loại chiến tranh này không chỉ là cuộc chiến tranh giữa hai quân đội, mà còn là cuộc chiến giữa thực lực hai nước. Nhưng lấy tình hình hiện tại của Đại Tống, quân đội có mạnh thế nào cũng rất khó để phát huy được sức chiến đấu.  

             - Đúng rồi, thái độ của giáo đốc như thế nào với lần tấn công nước Liêu lần này? Chẳng lẽ giáo đốc cũng đồng ý với cách làm lần này của bệ hạ sao?  

             Lúc này Hô Diên Khánh bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, có chút lo lắng truy hỏi. Mặc dù Triệu Nhan không ở kinh thành, nhưng hắn vẫn đảm nhiệm giáo đốc của trường quân đội, vì thế học sinh tốt nghiệp từ trường quân đội đều gọi hắn là giáo đốc.  

             Vừa nghe Hô Diên Khánh nhắc tới Triệu Nhan, Triệu Tông Võ lập tức vỗ đầu một cái nói:  

             - Ta thiếu chút nữa quên mất, trước khi đến đây ta nhận được thư của giáo đốc, nhờ ta chuyển cho ngươi vài câu!
 

Advertisement
';
Advertisement