Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Hi Ninh năm thứ mười, tháng ba, Triệu Nhan tự mình lĩnh mười ba vạn đại quân ra khỏi thành Bắc An, lại tiến sát Trung Kinh phủ Đại Định của Liêu Quốc, trong lúc nhất thời từ trên xuống dưới Liêu quốc đều khủng hoảng, sau khi đội quân của Gia Luật Nhân Tiên bị tiêu diệt, Liêu quốc rốt cuộc không thể dùng binh, dưới tình huống này, Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn vội vàng phái sứ giả đi đến quân doanh Tống cầu hòa.  

             Liêu quốc chủ động cầu hòa, cũng hợp ý Triệu Nhan, dù sao quân Tống thoạt nhìn thế lớn, cũng đã trở thành nỏ mạnh hết đà, chẳng những binh lính mỏi mệt cực kỳ, triều đình bên kia cũng đã chống đỡ đến cực hạn, căn bản không có khả năng tiếp tục đánh, mặt khác cho dù có thể đánh hạ Đại định phủ và những nơi khác, chỉ sợ Đại Tống cũng không có sức bảo vệ, cho nên có thể thu phục mười sáu châu Yến Vân đã là cực hạn của Đại Tống rồi.  

             Triệu Nhan tuy rằng hy vọng lui binh, nhưng đối với việc Liêu quốc cầu hòa vẫn ngông nghênh vô cùng, hắn đầu tiên là lừa sứ giả Liêu quốc ở trong quân doanh vài ngày, cuối cùng mới giả bộ làm như không kiên nhẫn rồi tiếp kiến đối phương, không đợi đối phương đưa ra điều kiện, Triệu Nhan cũng trực tiếp bỏ lại một câu “Bảo Gia Luật Tuấn tự mình đến cùng bổn vương nói chuyện!”, sau đó xoay người rời đi luôn.  

             Đối với thái độ Triệu Nhan như thế, sứ giả Liêu quốc tuy rằng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ, bởi vì hắn cho rằng Đại Tống cũng không có ý hoà đàm, mà quyết tâm phải công chiếm Trung Kinh, cho nên y cũng không dám có bất kỳ sự trì hoãn nào, tự mình hỏi thăm tình huống, sau đó phái Phó sứ chạy nhanh về Thượng Kinh đi gặp Gia Luật Tuấn, cũng báo lại việc Triệu Nhan yêu cầu y đích thân đến hòa đàm.  

             Gia Luật Tuấn cũng không nghĩ tới Triệu Nhan lại đề xuất một cái yêu cầu nhục nhã như vậy, phải biết rằng y là hoàng đế của Liêu quốc, mà Triệu Nhan chỉ là Thân vương của Đại Tống, hai người thân phận căn bản không đồng vai đồng vế, cho dù là Hiệp ước Thiền Uyên lúc trước cũng dùng danh nghĩa Hoàng đế Đại Tống và Hoàng đế Liêu quốc tiến hành trao đổi, hiện tại Triệu Nhan bảo mình tiến đến trao đổi, đây quả thực đã đánh đồng thân phận của hai người với nhau rồi.  

             Cũng chính bởi vì vậy cho nên Gia Luật Tuấn nghe tin báo vô cùng giận dữ, hận không thể tự mình mang binh tiêu diệt Triệu Nhan, đáng tiếc bọn họ thật sự đâu có binh lực, biên cương phương bắc và tây bắc trú đóng không ít quân đội, nhưng quân đội này cần trấn thủ biên cương. Nếu y cứ bất chấp triệu hồi những quân đội này đến, tiêu diệt Triệu Nhan thì thật ra không vấn đề gì, nhưng biên cương Liêu quốc bọn họ không tránh khỏi đại loạn, cho nên việc này căn bản mất nhiều hơn được, mặt khác những quân đội biên cương đó đường xá xa xôi, nếu đợi cho bọn họ tới, phỏng chừng Đại Tống đã sớm cướp mất Trung Kinh rồi.  

             Sau khi Gia Luật Tuấn thông suốt, cuối cùng vẫn không thể không rời khỏi Thượng Kinh tự mình tới Trung Kinh phủ Đại Định gặp Triệu Nhan, dù sao y không thể trơ mắt nhìn Đại Tống cướp Đại định phủ đi. Cho nên đối với việc này dù phải chịu nhục, y cũng chỉ có thể nhẫn nại, tuy nhiên y lại âm thầm thề, đợi cho về sau có cơ hội, nhất định phải hoàn trả lại nỗi nhục hôm nay gấp trăm lần!  

             Nhìn thấy Gia Luật Tuấn thật sự tự mình tới, Triệu Nhan cũng lấy làm đắc ý, bởi vì ý tứ này của Liêu quốc cho thấy đã bị mình bức đến tuyệt lộ, ngoại trừ hoà đàm không còn có biện pháp nào khác. Điều này cũng làm cho Triệu Nhan khi đàm phán càng chiếm nhiều lợi thế, khẳng định có thể giành được lợi ích lớn hơn nữa cho Đại Tống.  

             Triệu Nhan để tỏ lòng thành ý của mình, khi Gia Luật Tuấn tới Trung Kinh, lập tức cho đại quân rút lui về phía sau năm mươi dặm, đi tới bờ nam sông Loan Hà, phía sau mười dặm chính là thành Bắc An, phái người tiến đến báo cho Gia Luật Tuấn, hy vọng y tiến vào Loan Hà để hòa đàm.  

             Đối với việc Triệu Nhan mời, Gia Luật Tuấn tự nhiên cũng không thể lùi bước, vì thế y mang theo ba vạn thân quân, hơn nữa còn có sáu vạn thủ quân của phủ Đại Định, tổng cộng chín vạn người đuổi tới bờ bắc Loan Hà cùng quân Tống cách sông đối mặt.  

             Loan Hà là một trong hai nhánh sông lớn nhất Liêu Quốc. Một nhánh khác là Hoàng Hà ở giữa Thượng Kinh và Trung Kinh, mà Loan Hà thì ở vào giữa nội thành Trung Kinh và Tích Tân phủ Nam Kinh, đáng tiếc hiện tại Tích Tân phủ đã bị Đại Tống chiếm cứ, phía nam Loan Hà cũng gần như toàn bộ rơi vào tay Đại Tống, hơn nữa con sông này mặt sông rộng lớn, cho dù đại quân muốn qua sông cũng không phải chuyện dễ, như vậy có thể phòng ngừa hai quân phát sinh xung đột, cho nên Triệu Nhan mới chọn nơi này làm nơi đàm phán.  

             Địa điểm đàm phán đã chọn, nhưng đối với phương thức đàm phán hai bên lại chưa thống nhất, Liêu quốc cho là nên giống Hiệp ước Thiền Uyên, do Đại Tống phái ra sứ giả đi vào quân doanh Liêu quốc đàm phán, hơn nữa tốt nhất là do Triệu Nhan tự mình đến, dù sao Gia Luật Tuấn thân là Hoàng đế Liêu quốc tự mình đến, không có khả năng lại hạ mình tới quân doanh Đại Tống.  

             Đối với loại yêu cầu này, Triệu Nhan tự nhiên sẽ không đồng ý, thứ nhất hắn không thích mạo hiểm, thứ hai nếu là hắn chủ động tiến vào đến quân doanh Liêu, Liêu quốc tiếp theo sẽ biến thành phe chủ động trong đàm phán, cho nên loại phương thức này hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, ngược lại còn đề xuất Liêu quốc phái sứ giả đến đại doanh quân Tống đàm phán, dù sao hiện tại Đại Tống chiếm ưu thế hơn.  

             Vì hai bên đều có ý kiến riêng, ai cũng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng Triệu Nhan đề xuất một biện pháp, là song phương ra một con thuyền, sau đó do hắn và Gia Luật Tuấn cùng số ít hộ vệ đi vào thuyền trên sông, sau đó đàm phán ở trên thuyền, như vậy ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai.  

             Đối với đề nghị này của Triệu Nhan, Gia Luật Tuấn suy nghĩ một phen, cuối cùng đồng ý, vì thế trong một buổi sáng trời trong nắng ấm, đại quân Tống Liêu hai nước ở hai bờ sông đằng đằng sát khí, các loại thuyền bè đều phải ngừng lưu thông, ngoại trừ hai chiếc thuyền đặc biệt này, toàn bộ trên mặt sông rốt cuộc không nhìn thấy bất luận một con thuyền nào, đây cũng là vì mục đích đàm phán.  

             Gần ban trưa, Triệu Nhan và Gia Luật Tuấn gần như đồng thời xuất hiện ở hai bên bờ sông, sau đó hai người chia ra dẫn theo mười tên hộ vệ, cùng với năm người chèo thuyền lên thuyền, hai thuyền cùng rất nhanh ra giữa sông, đợi cho đầu thuyền gặp nhau, song phương trên thuyền mỗi bên cử ra một người hộ vệ đi lên thuyền đối phương, kiểm tra trên thuyền có mai phục hay mang theo vũ khí dị thường không, đợi xác nhận song phương trên thuyền đều không vi phạm ước định, hai thuyền mới đồng thời thả neo cố định, dùng dây thừng buộc cùng một chỗ.  

             Cho đến lúc này, Triệu Nhan mới cười ha hả tiêu sái ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền chờ Gia Luật Tuấn, sau một lát, chỉ thấy cửa khoang thuyền đối diện được mở ra, sau đó chỉ thấy Gia Luật Tuấn mặc long bào đi đến đầu thuyền, chẳng qua là khi y nhìn thấy Triệu Nhan đang cười ha ha, trên mặt cũng là thần sắc phức tạp, không chừng trước kia y cũng sẽ không nghĩ tới hai người sẽ gặp lại nhau trong tình huống này.  

             - Nhan đệ, nhiều năm không gặp, phong thái càng hơn rồi đó!  

             Lúc này chỉ thấy Gia Luật Tuấn chủ động mở miệng nói, y xưng hô vẫn như cũ, dùng thân phận năm đó y mới gặp Triệu Nhan, lúc ấy bọn họ đều là hoàng tử, dựa theo minh ước hai nước, đều xưng hô huynh đệ, hơn nữa lúc mới bắt đầu, hai người còn ở cạnh nhau vô cùng sảng khoái, có điều chẳng ai ngờ rằng sẽ gặp lại trên chiến trường.  

             - Bệ hạ cũng giống như thế, trở tay một cái liền bình định phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên, thật sự khiến tiểu đệ cảm thấy khâm phục!  

             Triệu Nhan cũng hướng về Gia Luật Tuấn chắp tay nói, tuy rằng hắn và Gia Luật Tuấn lập trường bất đồng, nhưng đối với việc y có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã bình định phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên, hơn nữa còn khiến cho kinh tế Liêu quốc rất nhanh khôi phục, Triệu Nhan đích xác cũng hết sức bội phục.  

             - Ha hả, nói tới việc phản loạn, trẫm còn muốn cảm ơn Nhan đệ, lúc trước nếu không phải đệ và Triệu Húc đại ca âm thầm châm ngòi, Gia Luật Trọng Nguyên sao lại nhanh chóng phát động phản loạn đến thế chứ!  

             Gia Luật Tuấn nghe được Triệu Nhan nhắc tới Gia Luật Trọng Nguyên, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói, lúc trước đúng là hai huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc âm thầm mưu tính, mới khiến cho Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản trước tiên, kết quả làm cho thực lực của Liêu quốc giảm xuống, thiếu chút nữa không gượng dậy nổi.  

             - Ha ha, chỉ là một chút việc nhỏ, bệ hạ không cần để ở trong lòng!  

             Triệu Nhan không muốn cùng Gia Luật Tuấn giằng co chuyện ban đầu, liền có chút hời hợt nói, tuy nhiên bộ dáng của hắn lại càng làm cho Gia Luật Tuấn hận đến cắn chặt răng.  

             Tuy nhiên Triệu Nhan cũng mặc kệ Gia Luật Tuấn đang tự kỉ, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, vung tay lên, thị vệ lập tức từ trong khoang thuyền chuyển ra một cái bàn, trong thực hạp lấy ra mấy thứ rượu và thức ăn đã dọn xong, lúc này Triệu Nhan mới mở miệng cười nói với Gia Luật Tuấn:  

             - Bệ hạ, đã gần giữa trưa, ta chưa kịp ăn cơm trưa, không bằng chúng ta ngồi xuống uống hai chén thì thế nào?  

             Nghe được Triệu Nhan mời mình uống rượu, Gia Luật Tuấn cũng lộ ra vẻ mặt không ngờ, bởi vì ngay từ khi bắt đầu hòa đàm hai bên đã phòng bị đối phương từ trong ra ngoài, đặc biệt là an toàn của y và an toàn của Triệu Nhan, cực kỳ nặng nề, sợ không để ý sẽ bị đối phương tính kế, nhưng hiện tại Triệu Nhan không ngờ còn mời y uống rượu, nếu chẳng may y bị hạ độc thì làm sao bây giờ?  

             - Bệ hạ không thể, hết thảy cẩn thận là hơn!  

             Lúc này đầu lĩnh hộ vệ bên cạnh cũng nhẹ nhàng lắc đầu nói, dựa theo ước định trước đó cũng không có nói tới việc này, cho nên hành động này của Triệu Nhan theo gã thấy quả thực là cố ý muốn hạ độc trong thức ăn.  

             Tuy nhiên khiến tất cả mọi người đều thật không ngờ chính là, Gia Luật Tuấn sau khi nghe lời mời của Triệu Nhan, chỉ nhìn sâu vào mắt Triệu Nhan, sau đó bỗng nhiên đi nhanh tới nói:  

             - Chẳng lẽ Nhan đệ có lần này nhã hứng, kia vi huynh hãy theo ngươi uống hơn mấy chén, lại nói tiếp trẫm cũng rất thích rượu mạnh Đại Tống, đáng tiếc hàng năm Đại Tống bán cho Liêu quốc rượu mạnh thật sự quá ít.  

             - Ha ha, nếu Bệ hạ là ưa thích rượu mạnh, ta sẽ cho người đưa tới một ít, lại nói tiếp thật ra ta cất giữ không ít rượu ngon, chỉ tiếc nữ nhân và trẻ nhỏ trong nhà đều không thích ngửi mùi rượu, cho nên bình thường ta cũng rất ít uống.  

             Triệu Nhan lập tức cũng cười to nói, nội dung nói chuyện cũng chẳng e dè gì, giống như hai người bạn tốt đang bàn chuyện nhà vậy.  

             Lập tức Triệu Nhan rót cho Gia Luật Tuấn một chén rượu, sau đó hai người cạn một chén trước, tiếp đó Triệu Nhan lại tiếp đón đối phương dùng bữa, mặc dù là ở trong quân nhưng trước khi đến Triệu Nhan đã cho trù nương làm nhiều loại đồ ăn, sau đó đóng thành vò cẩn thận, thời tiết rét lạnh, bảo tồn đến hiện tại vô cùng ngon miệng như thường, Gia Luật Tuấn sau khi nếm thử cũng liên tục khen ngợi, điều này cũng khiến cho quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn một chút.  

             Rượu quá ba tuần rồi, Gia Luật Tuấn lúc này mới đặt chén rượu xuống, nụ cười trên mặt cũng khẽ nhếch lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nhan hỏi:  

             - Nhan đệ, rượu và thức ăn cũng đã nhấm nháp rồi, các ngươi cần điều kiện gì mới có thể lui binh?
 

Advertisement
';
Advertisement