Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Triệu Nhan cũng vạn lần không ngờ Dương Văn Quảng lại cùng suy nghĩ với mình, đều muốn chỉnh đốn Cấm quân kinh thành, thực ra nghĩ kĩ cũng không kì lạ, tuy Dương Văn Quảng là người nhà tướng, song đồng thời cũng là một thống soái xuất sắc, trước đây ở bên ngoài không cảm thấy gì, nhưng sau khi về không tránh khỏi tiếp xúc với Cấm quân kinh thành, tất nhiên nhanh chóng nhận ra vấn đề, hơn nữa với tính cách của ông, trơ mắt nhìn triều đình hao tốn tiền tài lớn để nuôi sống một đám bỏ đi, tất nhiên không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là trước đó chưa thể tìm ra cơ hội đề xuất mà thôi.  

             Nếu Dương Văn Quảng cũng nghĩ như vậy thì chuyện đơn giản hơn nhiều rồi, Triệu Nhan liền kể lại kế hoạch tường tận về chỉnh đốn Cấm quân kinh thành, Dương Văn Quảng vừa nghe vừa bổ sung góp ý, dù sao khắp Đại Tống không ai làu thông về quân đội hơn ông. Mặt khác Dương Văn Quảng còn đề ra, muốn chỉnh đốn Cấm quân kinh thành, ngoài ông ra, tốt nhất nên tranh thủ sự giúp đỡ của một người khác.  

             ***  

             Thời gian này tâm trạng của Tào Dụ rất thư thái, từ khi Triệu Nhan trở về đảm nhận nhiếp chính, cha vợ của Triệu Nhan là ông tất nhiên cũng nước đẩy thuyền lên, không ít người muốn thông qua ông để kết thân với Triệu Nhan, vì thế cho dù đi tới đâu, cũng có người vui cười lên trước bắt chuyện, Tào Dụ rất thích cảm giác là trung tâm của vũ trụ này, nhưng ông không vì thế mà ảnh hưởng tới suy nghĩ, cần giao lưu vẫn phải giao lưu, nhưng muốn ông đồng ý điều gì mang tính thực dụng, thì không thể, dù sao ông cũng biết Triệu Nhan bây giờ thoạt nhìn rất oai phong, nhưng không biết bao người đang trông mong hắn mắc sai lầm, cho nên ông không muốn vì mình mà chuốc thêm phiền phức cho Triệu Nhan.  

             Mặt khác càng khiến Tào Dụ vui mừng là, nửa tháng trước Tào Tung từ Quảng Châu về, một lần nữa đảm nhận chức giám đốc ngân hàng, giúp Triệu Nhan triển khai việc “Cho dân vay vốn”, cùng với sự trở về của Tào Tung, Tào gia trở thành gia tộc nòng cốt của ngân hàng, người cần sự giúp đỡ của Tào gia bọn họ quả thực xếp hàng dài. Kể ra tuy ông rất coi trọng thân phận là nhạc phụ của Triệu Nhan, nhưng so sánh với nhau, ông càng coi trọng ngân hàng hơn, bởi vì đây là nguồn lực của bản thân Tào gia, chứ không phải thực lực nương nhờ người khác mà có.  

             Tuy nhiên mặc dù gần đây chuyện tốt đến với Tào Dụ liên tục, nhưng cũng có một chuyện khiến ông khá đau đầu, kể ra đây liên quan đến chức vị hiện tại của ông, trước kia ông đảm nhiệm Thị vệ Bộ quân Đô chỉ huy sứ, trên danh nghĩa nắm giữ bộ binh toàn thiên hạ, nhưng sau này nhờ quan hệ của Triệu Nhan, ông được điều nhậm chức Điện Tiền Ty Đô chỉ huy sứ, cấp bậc không thay đổi, nhưng Điện Tiền Ty cai quản gần nửa Cấm quân kinh thành, chức quyền lớn hơn Bộ quân Đô chỉ huy sứ một chút.  

             Lại nói đến, Điện Tiền ty, Thị vệ Bộ quân Đô chỉ huy sứ ty và Thị vệ mã quân Đô chỉ huy sứ ty còn gọi là tam nha, trên danh nghĩa nắm trong tay tất cả binh mã Đại Tống, nhưng để phòng ngừa võ tướng tạo phản, thế là triều đình liền lập ra Xu Mật viện do quan văn quản lí, cùng tam nha cai quản binh mã của thiên hạ, kết quả sau này quan văn lật đổ quan võ, Xu Mật viện đoạt hết chức quyền của Tam nha, hiện tại chức quyền của Tam nha cũng chỉ còn lại là phụ trách mười mấy vạn Cấm quân ở kinh thành.  

             Điện Tiền ty xếp thứ nhất trong Tam nha, bộ quân nắm giữ gồm bộ quân có Ngự Long Trực, Thiên Võ vân vân, kỵ quân có Nội Điện Trực, Phủng Nhật, … cộng lại có đến bảy tám vạn người, chiếm non nửa lực lượng Cấm quân kinh thành, song cũng chính là những đội quân mà Điện Tiền ty cai quản, mới khiến Tào Dụ vô cùng phiền lòng.  

             Chuyện này cần nói từ đầu, trong tất cả quân đội của Đại Tống, Cấm quân kinh thành trước nay đều được đãi ngộ tốt nhất hơn nữa còn an toàn nhất, thông thường chưa đến lúc mất nước hoặc hoàng đế thân chinh, Cấm quân kinh thành tuyệt đối không lên chiến trường, cũng chính vì vậy, cho nên rất nhiều người sứt đầu mẻ trán đều muốn gia nhập Cấm quân kinh thành, nhưng Cấm quân kinh thành sớm đã bị các nhà tướng độc chiếm, chức vị trong Cấm quân cũng gần như bị các tướng môn chia chác với nhau, cho dù là một Thập trưởng nhỏ nhoi, sau lưng cũng có một nhà tướng chống đỡ.  

             Vốn dĩ chức vị trong Cấm quân kinh thành đều là cha truyền con nối, cha chết sẽ có con thừa kế, đương nhiên cũng có thể là người khác trong gia tộc kế thừa, càng là chức vị cấp cao, càng không dễ thay đổi, đương nhiên một trăm nay nay cũng có một số nhà tướng vì đủ loại nguyên nhân mà suy yếu, dẫn đến chức vị mà vốn thuộc về nhà tướng này bị các nhà tướng khác cướp mất, chỉ có điều trường hợp này xảy ra không nhiều, dù sao muốn khiến một nhà tướng suy bại không phải chuyện một hai ngày.  

             Tuy nhiên tình hình hiện tại lại phát sinh thay đổi, bởi vì sự xuất hiện của Trường quân đội, khiến Tào gia họ và một số nhà tướng khác, đưa con cháu trong nhà vào Trường quân đội học tập, sau khi tốt nghiệp đảm nhận chức vị trong quân đội, có không ít người còn tham gia trận chiến diệt Hạ và thu phục Yến Vân trước đó, lập được công danh hiển hách, trong đó nổi bật nhất là Dương gia và Hô Diên gia, đương nhiên Tào gia họ cũng thể hiện rất tốt, tuy không sáng lạn bằng những người trẻ như Hô Diên Bình, Hô Diên Khánh, nhưng con cháu Tào gia đông đúc, trong quân đội cũng chiếm thế lực khá lớn.  

             Như vậy, những gia tộc sớm cho con cháu vào Trường quân đội học tập như Tào gia và Hô Diên gia, nhờ con cháu trong nhà lập được chiến công, giúp tầm ảnh hưởng của họ lan rộng, thế lực trong quân đội cũng bành trướng rất nhanh, song cũng có một số nhà tướng vì không nhìn xa trông rộng, trước đấy không cho con cháu vào học Trường quân đội, bây giờ tỉnh ngộ cũng đã muộn, điều này cũng khiến thế lực của những tướng môn này chẳng những không tăng lên, ngược lại thua kém những tướng môn như Tào gia ngày càng nhiều.  

             Một bên gia tăng thế lực, một bên trì trệ không tiến, dưới tình hình này, các nhà tướng thế lực mạnh mẽ kia chắc chắn không cam tâm ngồi ngang hàng với những tướng môn thua kém họ, họ nhất định muốn tranh đấu quyền lợi lớn hơn cho mình, trùng hợp năm nay trong Cấm quân kinh thành có một nhóm quan tướng đến tuổi về hưu, nếu là trước kia, nhà ai có người về hưu, nhà đó sẽ phái người đi thay thế là được, nhưng lần này các nhà tướng thế lực lớn mạnh đó lại mượn tầm ảnh hưởng của mình, ra sức nhét người vào trong, để từ đó chiếm được nhiều chức vị hơn, còn những nhà tướng còn lại tất nhiên không phục, thế là hai bên xảy ra mâu thuẫn kịch liệt.  

             Vốn dĩ Tào gia cũng thuộc diện thực lực tăng mạnh, hơn nữa Tào Dụ lại đảm nhiệm Đô chỉ huy sứ của Điện tiền ty, muốn mượn điều này để tăng thêm chức vị cho Tào gia trong Cấm quân kinh thành không hề khó, nhưng hoàn cảnh hiện tại éo le, bởi vì Triệu Nhan đảm nhiệm nhiếp chính, Tào Tung lại vừa quay về quản lí lại ngân hàng, có thể nói Tào gia đã đủ làm náo động rồi, mà cái giá cho việc chơi trội chính là có vô số con mắt để ý đến ông, hơn nữa so với địa vị của Triệu Nhan và Tào Tung, một số chức vị trong Cấm quân kinh thành đã xem như lợi rất nhỏ rồi, vì vậy trong Tào gia sớm đã có nhận thức chung, đối với tranh chấp giữa các tướng môn, họ tuyệt đối không được tham dự.  

             Tuy nhiên Tào gia không tham dự vào tranh đấu thì không vấn đề, nhưng bản thân Tào Dụ lại đảm nhiệm Đô chỉ huy sứ của Điện Tiền ty, điều động mấy nhánh Cấm quân kinh thành đều phải thông qua ông, kết quả những gia tướng muốn tranh đoạt hoặc giữ vững chức vị đều xúm lấy ông, hằng ngày trời còn chưa sáng đã chen chúc trước cổng lớn Tào gia, khiến Tào Dụ ngày nào cũng lo lắng đề phòng, ra khỏi cửa cũng phải lén lén lút lút như ăn trộm, làm một vị quan mà khổ sở như ông, chắc trước nay chưa từng có.  

             - Ai ôi ~, bà nhẹ nhàng chút!  

             Tào Dụ nằm trên ghế đau đớn hét toáng lên, chỉ thấy một chân ông vắt lên trước ghế, Tào phu nhân tự mình giúp ông bôi thuốc, nhưng có thể do Tào phu nhân hơi nặng tay, kết quả khiến ông đau đến nỗi mặt mày tái mét.  

             - Kêu gì mà kêu, ông nói xem ông từng này tuổi rồi, lại học lũ tiểu tử miệng còn hôi sữa trèo tường ra ngoài, cũng may chỉ trật chân, ngộ nhỡ ngã gãy xương, thì đáng đời ông!  

             Tào phu nhân vừa xức thuốc vừa oán trách, hóa ra sáng nay Tào Dụ vội vàng ra ngoài làm việc, không ngờ cửa trước cửa sau đều có người đứng chặn, bất đắc dĩ đành trèo tường ra ngoài. Trước kia khi ông còn trẻ gia đình quản rất nghiêm, ông cũng không ít khi trèo tường, vốn cho rằng ngựa quen đường cũ, đáng tiếc tuổi ông đã cao không linh hoạt được như trước đây, kết quả không trèo được qua tường mà còn trật chân, như này thì đừng mong đi đâu được nữa.  

             - Đều tại mấy đứa nhóc bên dưới quá ngốc, không biết dùng sức thế nào, nếu không sao ta lại rơi từ trên tường xuống!  

             Tào Dụ lại ngoan cố nói.  

             - Ông đừng có trách mấy người hầu, còn không xem dáng người béo núc bây giờ của ông, sao những người hầu bình thường có thể khiêng được, hơn nữa lần này ông rơi xuống còn khiến thằng nhóc bị thương, nếu không phải có thằng nhóc ở bên dưới đỡ, chắc ông chí ít cũng phải gãy vài đốt xương, kể ra cần phải trọng thưởng cho người hầu đó của ông!  

             Tào phu nhân nói đến đây cũng mới nhớ ra, sai người đem thuốc cho người hầu nhỏ bị thương đó, ngoài ra còn ban tiền và rượu thịt, để thằng nhóc an tâm dưỡng thương, dù sao cũng là nô bộc nhà nuôi, cơ thể bị thương không cần lo lắng, nhưng không thể tổn thương đến trái tim họ.  

             Nghe thấy lời của thê tử, tuy Tào Dụ có phần không phục, song cũng không nói thêm gì, nhưng ngay lập tức ông lại trở nên buồn bã. Thời gian này là lúc Điện Tiền ty bận rộn nhất, bây giờ chân ông đang bị thương, tuy không nặng, nhưng muốn ra khỏi nhà cũng rất khó khăn, bởi vì cổng trước cổng sau đều có người phục sẵn, chỉ cần xe ngựa của ông vừa ra khỏi cổng, lập tức bị họ chặn lại, hơn nữa hầu hết đều là người quen trước kia, gặp mặt rồi sẽ khó lòng từ chối, mối quan hệ như vậy mới là khó xử nhất.  

             Cũng chính lúc Tào Dụ phiền não, bỗng nhiên có một người hầu chạy như bay đến, bất chợt khom người bẩm báo với ông:  

             - Lão gia, bên ngoài...  

             - Không thấy lão gia ta đang bị thương sao, hôm nay không tiếp ai cả!  

             Chưa đợi người hầu nói xong, Tào Dụ đã tức giận ngắt lời, ông nghĩ lại là người của nhà tướng nào đó đến thăm hỏi, cho nên mới thẳng thừng từ chối.  

             Thấy tâm trạng Tào Dụ không tốt, người hầu báo tin này cũng sợ sệt, đang định quay người rời đi, nhưng lại nghĩ đến thân phận đặc biệt của người đến, khiến y thực sự không dám bước đi, bèn đứng đờ ra đó không biết làm gì?  

             Tào Dụ thấy người hầu không lui đi, càng bốc hỏa, vừa định nổi giận, Tào phu nhân lại lên tiếng nói với người hầu:  

             - Sao thế, bên ngoài xảy ra chuyện gì?  

             Nghe thấy lời của Tào phu nhân, người hầu báo tin cuối cùng thở phào, sau đó bẩm báo lần nữa:  

             - Khởi bẩm lão gia, lão phu nhân, Lăng Vương điện hạ đã đến, bây giờ đang chờ ở ngoài tiền sảnh!

Advertisement
';
Advertisement