Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Nghe thấy phía sau lưng có tiếng kêu cứu của học sinh trong rừng trúc, cùng lúc cũng có một số học sinh thất thanh kêu lên, khiến Triệu Nhan và Triệu Quần giật thót mình, quay người chạy về phía rừng trúc, nhưng họ chưa vào đến rừng trúc, đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng “ong ong ong”, sau đó chỉ thấy đám Triệu Thân và Triệu Dung ôm đầu chạy ra, trong đó tay của Triệu Thân còn cầm một ống trúc.  

             - Lấy quần áo bịt đầu lại.sau đó ngồi xổm xuống!  

             Triệu Nhan thấy vậy lập tức hét lớn. Tình hình này vừa nhìn đã biết, chắc chắn đứa nhóc tinh nghịch Triệu Thân chọc vào tổ ong vò vẽ, nhưng rơi vào hoàn cảnh này tốt nhất không được chạy loạn lên, mà dùng quần áo bịt kín đầu ngồi xuống, như vậy đàn ong sẽ nhanh chóng bay đi.  

             Tuy nhiên tụi nhỏ Triệu Thân và Triệu Dung đều bị hoảng sợ, nghe thấy lời của Triệu Nhan nhưng không tiếp thu, chỉ lo ôm đầu chạy điên cuồng. Triệu Nhan bèn ra hiệu với Triệu Quần, sau đó bản thân chạy lên trước giữ chặt Triệu Dung và hai học sinh khác, vung áo che cho chúng, đồng thời mình cũng dùng tay áo rộng thùng thình che kín mặt, sau đó ngồi xổm xuống không nhúc nhích. Lúc này hắn vô cùng biết ơn phát minh của cổ nhân, làm quần áo rộng như vậy, từ đó hắn mới có thể che chở cho ba đứa trẻ và cả mình. Nếu mặc quần áo của hậu thế, e rằng chỉ có thể che được cái mặt.  

             Triệu Quần cũng làm y chang, nhưng y vứt ống trúc trong tay Triệu Cận trước, rồi mới che chắn cho mấy đứa trẻ, đàn ong trên đỉnh đầu bay mấy vòng xung quanh bọn họ, một số con thậm chí còn rơi xuống người Triệu Nhan và Triệu Quần, nhưng vì Triệu Nhan bọn họ đã che kín mít, đàn ong không tìm được chỗ để đốt, cho nên cuối dùng dần dần bay đi hết.  

             Không nghe thấy tiếng ong ong bên mình nữa, Triệu Nhan mới vén tay áo ra xem, khi chắc chắn là không còn ong nữa, mới thở phào, sau đó đứng dậy nói với Triệu Quần bên cạnh:  

             - Tứ đệ đứng dậy thôi, ong đã bay đi hết rồi.  

             Triệu Quần vẫn cứ ngồi xổm suốt nghe thấy lời của Triệu Nhan, giờ mới dám từ từ thò đầu ra, chỉ thấy y cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó giận dữ mắng Triệu Thân vẫn chưa hoàn hồn:  

             - Hướng Thân, cho các con đến đây là để quan sát côn trùng, chứ không phải để các con đi chọc tổ ong, con có biết vì con, suýt chút nữa các bạn học và thầy giáo của con rơi vào nguy hiểm không!  

             Triệu Thân cũng dùng họ của mẫu thân, mẫu thân nó họ Hướng, vốn là cung nữ của Hướng hoàng hậu khi vào cung, sau đó được Triệu Húc để mắt, mới có Triệu Thân.  

             - Con... con biết sai rồi!  

             Triệu Thân nghe thấy lời trách mắng của của Triệu Quần mặt đỏ gay nhận sai. Tuy nó rất muốn biện minh cho mình, nhưng không biết phải nói từ đâu, cộng thêm Triệu Quần lại là tứ thúc, bây giờ đang bốc hỏa, nó cũng không dám nhiều lời.  

             - Tứ... tiên sinh, chuyện này không trách tam... không trách Hướng thân chỉ là muốn quan sát ong vò vẽ, nhưng có người lại quấy rối, xúi giục Hướng Thân chọc vào tổ ong, nên mới xảy ra chuyện này.  

             Đúng lúc này, Triệu Dung vừa núp trong người Triệu Nhan đứng lên giải thích cho Triệu Thân.  

             - Sao lại thế, ai cổ vũ các con chọc vào tổ ong?  

             Triệu Nhan nghe thấy vậy chau mày hỏi. Vốn dĩ hắn cũng muốn phạt nặng Triệu Thân, nhưng nghe Triệu Dung nói trong đó dường như có uẩn khúc, cho nên vẫn phải làm rõ rồi phạt cũng không muộn. Hắn trước nay rất phản cảm việc giáo viên khi xử lý học sinh làm sai đánh mỗi đứa năm mươi roi, theo hắn thấy cách làm này không những là để giáo viên lười biếng, cùng lúc cũng tổn thương đến tình cảm của học trò, khiến học trò không biết phân rõ phải trái đúng sai.  

             Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, Triệu Dung liền cất lời:  

             - Khởi bẩm tiên sinh, chuyện là thế này, ban nãy chúng con cùng nhau đi quan sát ong vò vẽ, vốn mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng vừa rồi...  

             Tuy Triệu Dung tuổi còn nhỏ, song ăn nói hết sức lưu loát, nhanh chóng kể lại nguồn cơn câu chuyện, hóa ra lúc nãy bọn chúng tìm thấy một tổ ong trong rừng. Tuy rất nguy hiểm, nhưng mấy bé trai này đều rất to gan, quyết tâm quan sát ong vò vẽ mà những người khác không dám quan sát để thể hiện bản thân hơn người, thế là lặng lẽ ở đằng xa theo dõi hoạt động của đàn ong.  

             Tuy nhiên vừa quan sát chưa được bao lâu, thì chợt có một lũ trẻ lớn hơn chút chạy tới, có lẽ chúng là học sinh lớp lớn, cũng học gần đây, song khi những học sinh lớp lớn này nhìn thấy tụi nhỏ đang quan sát đàn ong, lại buông lời giễu cợt chúng nhát gan, không dám lại gần đàn ong, kết quả Triệu Dung tức giận, lên cãi nhau tay đôi với đám học sinh lớp lớn kia, cãi qua cãi lại đôi bên cá cược, xem ai dám chọc vào đàn ong, thế là xảy ra sự tình sau đó.  

             Nghe xong câu chuyện, Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng nói:  

             - Tuy trong chuyện này những học sinh lớp lớn kia cũng có một phần trách nhiệm nhất định, nhưng Hướng Thân lại chủ động đôi co rồi còn đánh cược với chúng, cho nên bản thân phải chịu trách nhiệm chính. Lần này phạt con ở lại quét dọn vệ sinh lớp học ba ngày sau khi tan học, con có nhận phạt không?  

             - Con... con nhận phạt ạ!  

             Triệu Thân liền ỉu xìu đáp. Tuy những học sinh lớp lớn kia khơi mào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn là do nó chọc, nếu không phải tam thúc và tứ thúc kịp thời đến cứu, chúng chắc chắn sẽ bị đốt.  

             - Ừm, nhận phạt là tốt, đi thôi, cùng ta đi tìm những học sinh lớp lớn đó!  

             Thấy Triệu Thân thành khẩn nhận lỗi, Triệu Nhan hài lòng gật đầu rồi nói.  

             - Hả?  

             Nghe thấy câu cuối cùng của Triệu Nhan, đám Triệu Thân và Triệu Dung đều sửng sốt, vốn dĩ chúng nghĩ Triệu Nhan phạt Triệu Thân xong là kết thúc, không ngờ hắn còn muốn đi tìm những học sinh lớp lớn đó, khiến tất cả mắt sáng lên, đặc biệt là Triệu Thân vui mừng suýt nhảy cẫng lên. Tuy nó cũng bị phạt, nhưng chỉ cần có thể khiến những học sinh lớp lớn đó cùng chịu phạt, thì phạt nặng thế nào nó cũng nhận.  

             Triệu Nhan đưa đám Triệu Thân vào lại trong rừng, khi nhìn thấy tổ ong mà Triệu Thân chọc, xung quanh tổ ong còn có rất nhiều ong đang bay, Triệu Nhan bọn họ cũng không dám lại gần, đi vòng qua tổ ong tiến về phía trước, kết quả chưa đi được bao xa, thì nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng kêu đau “Ư ư a a”, ngoài ra còn có tiếng nói chuyện của trẻ em. Sau khi đi qua một mảnh rừng, Triệu Nhan bọn họ trông thấy có một học sinh đang ngồi đó lấy tay che miệng cắn răng chịu đựng, xung quanh còn một đám học sinh đang quan tâm hỏi han, xem ra đứa trẻ này chắc đã bị thương rồi.  

             - Chính là anh ta! Chính anh ta cùng những người khác cười nhạo chúng con, hơn nữa còn cố ý khiêu khích để Hướng Thân chọc vào tổ ong!  

             Lúc này Triệu Dung ở bên cạnh Triệu Nhan chỉ vào học sinh đang bị thương đó hét lớn.  

             Nhìn thấy học sinh bị thương kia, sắc mặt của Triệu Quần đột nhiên trở nên kỳ lạ, thậm chí còn quay đầu nhìn Triệu Nhan ở bên cạnh, còn sắc mặt Triệu Nhan cũng lập tức trở nên âm u. Còn những học sinh lớp lớn kia cũng đã trông tháy đám người Triệu Nhan, người khác thì bỏ đi, chỉ có đứa trẻ bị thương khi nhìn thấy Triệu Nhan và Triệu Quần, thì giật thót mình co rụt thân mình ra đằng sau, thậm chí còn định trốn sau lưng người khác, đáng tiếc Triệu Nhan liếc mắt đã nhận ra nó, trốn thế nào cũng vô ích.  

             - Các con đi ra cả đi, Triệu Giai ở lại!  

             Triệu Nhan mặt nặng mày nhẹ nói với mấy học sinh lớp lớn. Tuy những học sinh này không biết hắn, nhưng cũng đoán ra hắn có lẽ là giáo viên của trường, cho nên không dám nói gì, liền ngoan ngoãn rời đi, chỉ còn học sinh đang lấy tay che mặt không dám đi.  

             Nghe thấy Triệu Nhan vừa mở miệng đã gọi tên của học sinh bị thương, Triệu Dung và Triệu Thân bên cạnh đều ngạc nhiên, bởi vì xem ra tam thúc mình có quen đối phương, hơn nữa đối phương cũng họ Triệu, không lẽ còn là người trong hoàng tộc?  

             Thực ra Triệu Dung và Triệu Thân đoán không sai, học sinh bị thương đó nhìn thấy bạn học xung quanh mình đều bị Triệu Nhan bảo đi hết, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc nhìn Triệu Nhan nói:  

             - Phụ thân, sao người lại ở đây?  

             - Phụ thân?  

             Nghe thấy đối phương gọi Triệu Nhan, Triệu Dung và Triệu Thân đều sửng sốt, sau đó gương mặt không dám tin nhìn Triệu Nhan và Triệu Giai, như vậy nó là con trai của Triệu Nhan, chẳng phải là anh họ của chúng sao?  

             - Hừ! Con hay thật!  

             Triệu Nhan liền giận dữ nói. Triệu Giai chính là con trưởng của hắn và Tào Dĩnh, cũng chính là Vương thế tử của vương phủ. Lần này sau khi quay về thì gửi nó vào tiểu học Đông Kinh, nhưng không ngờ nó lại nghịch ngợm như vậy, suýt chút nữa hại Triệu Thân khốn đốn. Bình thường mặc dù hắn vô cùng chiều chuộng con cái, nhưng cũng rất có nguyên tắc, các con phạm sai đều nghiêm túc xử phạt.  

             Thấy Triệu Nhan thật sự tức giận, Triệu Giai cũng không dám mạnh miệng, liền ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, Triệu Nhan tiếp tục mắng vài câu, Triệu Quần ở bên muốn khuyên nhưng lại cảm thấy buồn cười, ai cũng không ngờ người khơi mào Triệu Thân chọc vào tổ ong lại là Triệu Giai, xem ra đúng thật là như nước với lửa.  

             Triệu Quần liền cho các học sinh khác về trước, chỉ bảo Triệu Thân và Triệu Dung ở lại, sau đó mới nói với Triệu Nhan:  

             - Tam ca huynh đừng mắng nữa, Giai Nhi cũng không biết thân phận của Dong Nhi và Thân Nhi, cho nên mới mắc lỗi, hơn nữa nó đã bị ong đốt rồi, cũng coi như chịu phạt rồi!  

             - Cho dù là ai, Triệu Giai trêu chọc người ta chọc vào tổ ong đều sai, bị ong đốt một chút vẫn còn nhẹ lắm, lần này quay về viết một trăm lần quy định của trường học, phạt làm gương!  

             Triệu Nhan lạnh lùng nói.  

             - Phụ thân tha cho con, hài nhi biết sai rồi!  

             Nghe thấy hình phạt của mình, Triệu Giai liền khóc lóc cầu xin. Quy định của trường Đông Kinh cực kì nhiều, chỉ đọc một lần đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, đừng nói đến để đứa trẻ Triệu Giai này chép lại một trăm lần.  

             - Hừ, viết một trăm lần nội quy trường học chưa là gì đâu, nhà trường đã quy định thế nào, học sinh các con phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ đám Thân Nhi lại nhỏ tuổi hơn con, con lại khiêu khích chúng chọc vào tổ ong, lẽ nào con không biết ong có thể đốt chết người sao?  

             Đối với lời xin tha của con trai, Triệu Nhan không chút mềm lòng khiển trách. Độc tính của một con ong tuy không nhiều, nhưng ngộ nhỡ bị một đàn ong xúm vào tấn công, người lớn cũng có thể bị đốt chết, huống chi là một đám trẻ.  

             Thấy dáng vẻ nghiêm khắc của Triệu Nhan, Triệu Giai cũng không dám hé răng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Triệu Quần ở bên cạnh, đáng tiếc Triệu Quần không nhìn thấy, dù sao đây là chuyện của cha con Triệu Nhan, người ngoài như mình thực sự không tiện nhúng tay vào, có điều đúng lúc này, xảy ra một chuyện nằm ngoài dự đoán của Triệu Nhan và Triệu Quần.

Advertisement
';
Advertisement