Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Triệu Bội không ngờ Triệu Nhan lại gặp Triệu Quái, nhất thời đờ người ra, không biết nên giải thích thế nào, nhưng lúc này Triệu Giai thân là đại ca cuối cùng không giấu diếm nữa, hoặc có thể nó đã nhận ra phụ thân hình như đã biết gì đó, cho nên cúi gằm mặt nói:  

             - Xin lỗi phụ thân, con và các đệ đệ vừa đánh nhau với người ta!  

             - Hừ, sớm thừa nhận có phải được rồi không, còn nói dối nhiều như vậy, cho rằng ta dễ bị lừa vậy sao?  

             Lúc này Triệu Nhan hằm hằm lườm Triệu Bội, đánh nhau có thể bỏ qua, quan trọng là Triệu Bội không nói thật, điều này khiến hắn lo lắng, nhưng bây giờ không phải lúc dạy bảo Triệu Bội, chỉ thấy hắn nghiêm mặt lại nói:  

             - Nói đi, tại sao các con lại xảy ra xung đột với Triệu Quái nhà bác hai?  

             Triệu Nhan dạy dỗ con cái trước nay luôn xem trọng lí lẽ, con làm đúng nên biểu dương, làm sai đánh phạt rõ ràng, chỉ có như vậy mới có thể khiến các con nhận biết phải trái, tránh chúng sau này đi theo con đường xấu.  

             Nghe thấy phụ thân hỏi đến nguyên nhân chúng mâu thuẫn với Triệu Quái, mấy đứa nhỏ Triệu Giai đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó Triệu Giai thân là đại ca vừa định mở miệng, nhưng lúc này Triệu Bội bèn cướp lời:  

             - Cha, chuyện này không thể trách các anh, vì các huynh ấy đều ra mặt vì con, là con xích mích với Triệu Quái trước.  

             - Cha, chuyện này không thể trách tam đệ, tất cả đều tại Triệu Quái, cậu ta không biết từ đâu biết được chuyện mẫu thân của tam đệ là người Khiết Đan, cho nên ở trường chửi tam đệ là... là...  

             Lúc này Triệu Giai lo Triệu Nhan sẽ trách phạt Triệu Bội, liền cướp lời, chỉ có điều khi nói đến cuối, nó dường như không nói nên lời.  

             - Là gì?  

             Lúc này khuôn mặt Triệu Nhan tái sầm, hắn đã đoán ra Triệu Quái nói gì Triệu Bội.  

             - Là tạp chủng! Tên Triệu Quái đó chửi con là tạp chủng, con tức quá liền đánh nhau với cậu ta, nhưng đánh không lại cậu ta, sau đó đại ca biết nên giúp con ra mặt, vì thế mới có chuyện hôm nay!  

             Lúc này Triệu Bội cắn răng nói, mặt đỏ gay, nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc.  

             “Ầm” Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng tức giận đập vào xe, sắc mặt xanh tái, cũng may Triệu Quái chỉ là một đứa trẻ, nếu đổi lại là người lớn mà dám nói con trai hắn như vậy, e sẽ không thể cho qua chuyện hôm nay.  

             Thấy phụ thân nổi giận, mấy nhóc Triệu Giai cũng giật thót mình, trong ấn tượng của chúng, Triệu Nhan xưa nay đều hay cười rất ít nổi giận, nhưng hậu quả mỗi lần Triệu Nhan giận dữ lại rất nghiêm trọng, cho nên chúng đứa nào đứa nấy đều sợ hãi im re.  

             Một lúc sau, Triệu Nhan khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, bèn cười nói với Triệu Giai bọn chúng:  

             - Giai nhi các con không làm sai, sau này nếu còn có người dám nói Bội nhi như vậy, các con cứ đánh thật mạnh cho ta, đánh đến khi chúng không dám nói xằng nói cuội thì thôi, xảy ra chuyện gì có cha giúp các con chống đỡ !  

             Nghe thấy phụ thân không những không trách phạt chúng, ngược lại còn cổ vũ chúng, khiến đám Giai nhi vừa sợ vừa mừng, liền nhảy cẫng lên ôm lấy Triệu Nhan hoan hỉ, thấy dáng vẻ vui mừng của các con, Triệu Nhan không kìm được cười lớn, các con ở bên ngoài biết đùm bọc nhau như vậy, đặc biệt là sự che chở của Triệu Giai dành cho các em, khiến Triệu Nhan cảm thấy vô cùng vui mừng.  

             Buổi chiều Triệu Giai bọn chúng vẫn phải học, cho nên thông thường đều ăn cơm trưa ở trường, không cần về nhà, hơn nữa với bộ dạng lúc này của bọn Triệu Giai và Triệu Bội, quay về nếu để Tào Dĩnh bọn họ nhìn thấy, chắc sẽ bị đánh một trận, cho nên Triệu Nhan đưa chúng đi hiệu thuốc, mua một ít thuốc tiêu sưng thoa cho chúng, sau đó đưa chúng về trường, vết thương trên người chúng không nặng, chỉ một buổi chiều là có thể gần khỏi hẳn.  

             Đưa các con về trường xong, Triệu Nhan mới trở về nhà. Lúc này đã là buổi chiều, mấy người Tào Dĩnh bọn họ đang đánh mạt chược, Triệu Nhan xem một lúc thấy buồn chán, thế là cầm cần câu và xô đi tìm Hoàng Ngũ Đức, sau đó hai người cùng tới bờ sông Biện câu cá, ngoài ra Triệu Nhan còn mang theo vài món ăn vặt, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh vừa nhâm nhi vừa tán gẫu, có vẻ vô cùng thú vị.  

             Tuy nhiên đúng lúc Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đang câu cá, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên:  

             - Điện hạ! Người thật là thất đức, hồi trước không phải người đã hứa sẽ giữ bí mật giúp ta sao?  

             Nghe thấy giọng nói này, Triệu Nhan biết ngay là Tô Thức đến, liền quay đầu cười lớn nói:  

             - Tô đại học sĩ đến rồi, mau ngồi xuống, vừa hay ta câu được mấy con cá to, ta đang làm món cá đậu hũ, sắp được thưởng thức rồi!  

             Chỉ thấy Tô Thức giận dữ đi đến, thấy Hoàng Ngũ Đức cũng ở đó, thì đờ người một lúc, nhưng liền gật đầu chào ông, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhan, trừng mắt nhìn Triệu Nhan đợi hắn giải thích cho mình, dù sao Hoàng Ngũ Đức cũng là người hiểu chuyện, cho nên y cũng không sợ đối phương nghe thấy.  

             Triệu Nhan ban nãy nghe thấy lời của Tô Thức thì hiểu ra, chắc chắn là tiểu tử Triệu Hú nói ra chuyện hôm qua mình nói với nó, lấy chuyện liên quan đến Tô Thức ra để uy hiếp y, vì thế Tô Thức mới chạy tới chỗ hắn hỏi tội, nhưng đối với việc này Triệu Nhan sớm có chuẩn bị, chỉ thấy hắn bất đắc dĩ cười khổ nói:  

             - Tô huynh, chuyện này nói ra thật hổ thẹn, hôm qua bệ hạ đến chỗ ta, theo giao kèo lúc trước của ta và hoàng huynh, ta phải tận lực dạy dỗ bệ hạ, thế là dẫn người đến hoàng lăng, kể cho người nghe một số chuyện cũ, kết quả khi kể đến chuyện ta và hoàng huynh, Tô huynh cùng đi sứ Liêu quốc, sơ ý lỡ miệng, bệ hạ lại quá thông minh, lập tức nhớ được, nhưng người đã đồng ý với ta tuyệt đối không truyền ra ngoài, cho nên Tô huynh không cần lo lắng!  

             Nghe thấy Triệu Nhan không chút do dự thừa nhận lỗi của hắn, Tô Thức bất lực cười khổ nói:  

             - Điện hạ người hại ta rồi, hôm nay ta đang dạy bệ hạ thơ, nhưng người chợt nhắc đến cái tên Noa Lại, khiến ta chột dạ, bệ hạ thì cười hi hi chạy đi chơi, hơn nữa còn bắt ta không được nói cho ai, người nói xem sau này ta sao dạy bệ hạ học đây?  

             - Ha ha, không dạy thì thôi, dù sao bệ hạ cũng không thích học thơ, hơn nữa Tô đại học sĩ bình thường bận bịu công việc, không có thời gian dạy học bệ hạ cũng rất thường tình!  

             Đúng lúc này, Hoàng Ngũ Đức vẫn luôn ngồi đó câu cá chợt mở miệng cười nói. Hồi đó ông cũng trong đoàn sứ đi Liêu quốc, tuy ông không bị lưu lạc đến chỗ Nữ Chân như Triệu Nhan bọn họ, nhưng Hứa Sơn bên cạnh Triệu Nhan là người của Hoàng thành ty, nên cuộc gặp gỡ của Tô Thức ở chỗ người Nữ Chân không thể giấu nổi Hoàng Ngũ Đức.  

             - Lão Hoàng nói chí phải, Tô huynh không cần quá bận tâm, hôm qua bệ hạ đến chỗ ta, đã nói rất rõ ràng là vô cùng ghét những tiên sinh trong cung ngày ngày ép người đọc sách, hơn nữa bệ hạ nói thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu cứ bắt ép như vậy, chỉ khiến người càng ghét học, huynh cũng biết nhị hoàng tử Triệu Cận đó, nó cũng bị các tiên sinh trong cung bắt ép đến không thích đọc sách, nhưng bây giờ đến trường tiểu học thoải mái thoáng đãng, đã không còn ghét học như trước kia nữa rồi.  

             Lúc này Triệu Nhan vô cùng tán đồng nói. Còn lấy ví dụ sống là Triệu Cận thuyết phục Tô Thức.  

             Đối với hoàng tử Triệu Cận này, Tô Thức không những hiểu, mà còn từng đích thân dạy nó, vì y kiêm nhiệm là thầy giáo ngoại khóa trong trường tiểu học, thỉnh thoảng cũng đến trường tiểu học lên lớp vài tiết, Triệu Cận từng học cùng y, đối với vị hoàng tử cực kì ghét học này y cũng hiểu rất rõ, cứ nghĩ đến ngộ nhỡ Triệu Hú cũng bị ép thành như Triệu Cận, Tô Thức lập tức không còn kiên quyết, liền gật đầu nói:  

             - Được rồi, vậy sau này ta sẽ ít vào cung, giảm bớt áp lực cho bệ hạ!  

             - Ha ha, vậy là đúng, mau ngồi xuống, đầu cá đậu hũ sắp xong rồi, cá tươi hấp đậu hũ, mùi vị tươi ngon vô cùng, ăn một miếng nhất định không dừng lại được!  

             Vừa hay lúc này đầu bếp đã nấu xong đầu cá đậu hũ, thế là Triệu Nhan cười lớn mời Tô Thức ngồi xuống thưởng thức món ngon.  

             Tô Thức cũng là người sành ăn có tiếng, thường đến nhà Triệu Nhan trao đổi về đồ ăn, cho nên y cũng không khách khí, ngồi xuống một bên bàn cầm đũa, khi đầu bếp đặt đầu cá đậu hũ xuống bàn, y lập tức gắp một miếng đậu hũ nếm thử, kết quả phát hiện quả nhiên vô cùng thơm ngon, không những nguyên liệu tươi ngon, mà tài nghệ của đầu bếp nhà Triệu Nhan cũng rất giỏi, tuy không thể so sánh với tài nghệ nấu ăn của Liễu Không, nhưng cũng có thể xếp loại cao thủ trong thành Đông Kinh.  

             Có món ngon, Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức cũng buông cần câu, ba người vừa ăn vừa hàn huyên. Vì vừa nãy nhắc đến chuyện hồi xưa đi sứ Liêu quốc, hơn nữa ba người đều tham gia vào chuyện năm đó, cho nên bất giác lại nói về hành trình đi sứ Liêu quốc trước kia, trong đó có hiểm nguy cũng có niềm vui, nhớ tới chuyện này thế mà đã qua mười mấy năm, ba người khi nói đến đây đều thổn thức không nguôi.  

             - Tô huynh, nghe nói vào tháng ba năm nay, Tiêu hoàng hậu đã qua đời, chuyện này huynh biết không?  

             Lúc này Triệu Nhan đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền lên tiếng hỏi. Hồi đó khi Tô Thức còn ở hoàng cung Liêu quốc, từng có mối tình với thê tử của Gia Luật Hồng Cơ là Tiêu hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của hoàng đế Liêu quốc hiện tại Gia Luật Tuấn, đương nhiên lúc đó hai người cũng chỉ phát sinh tình cảm, nhưng chỉ có thể không đến được mới là điều tốt nhất, Tô Thức sau khi quay về từng nhiều lần nhắc đến Tiêu hoàng hậu trước mặt Triệu Nhan, hơn nữa còn viết một bài thơ âu sầu khôn nguôi, mặc dù y không nói rõ, nhưng Triệu Nhan biết bài thơ này y viết cho Tiêu hoàng hậu.  

             - Biết, hoàng hậu qua đời không lâu, đã có người từ Liêu quốc đến tìm ta, nói là hoàng hậu khi còn sống phái y đến, hơn nữa còn gửi một bài thơ hoàng hậu sinh thời đã viết, lúc đó ta đã khóc một trận rất lớn ở ngoại ô, còn đốt hết tất cả những bài thơ ta viết cho nàng và bức họa mà năm đó điện hạ vẽ hoàng hậu, người đã khuất, giữ lại những thứ này phỏng ích gì!  

             Lúc này Tô Thức cũng tràn đầy bi thương nói. Khi đó Triệu Nhan vẽ tặng Tiêu hoàng hậu một bức họa, khi họ ngồi khinh khí cầu trốn khỏi hoàng cung, Tiêu hoàng hậu tặng Tô Thức làm kỉ niệm, Triệu Nhan vốn cho rằng nhiều năm qua đi, với tính cách đào hoa của Tô Thức sớm đã làm mất ở đâu rồi, không ngờ y vẫn giữ bên mình.  

             Đối với tình cảm của Tô Thức và Tiêu hoàng hậu, Hoàng Ngũ Đức bên cạnh chẳng thèm quan tâm, dù sao ông là một thái giám, không màng đến chuyện tình cảm nam nữ, đương nhiên cũng không chen lời vào, nhưng khi nói đến chuyện ở Liêu quốc, ông chợt nhớ ra một việc hết sức quan trọng.

Advertisement
';
Advertisement