Trong thành Thông Châu ở Liêu Quốc, Gia Luật Tuấn vẻ mặt sốt ruột ở trong đại điện đi tới đi lui, cuối cùng bỗng nhiên lửa giận vạn trượng nắm lấy bình hoa trên bàn trà vứt xuống đất, kết quả chỉ nghe "Ầm~" một tiếng, bình hoa tinh xảo đến từ Đại Tống liền bể trăm ngàn mảnh, cung nữ và thái giám trong điện cũng bị dọa toàn thân khẽ run rẩy, một đám câm như hến đứng ở đó, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ tai bai vạ gió đến mình.
- Rác rưởi! Một đám rác rưởi! Thậm chí ngay cả một đám người man rợ cũng đánh không lại, trẫm nuôi các ngươi để làm gì!
Gia Luật Tuấn đập vỡ một bình hoa càng không hết hận, lập tức lớn tiếng giận dữ hét, may mắn tên tướng quân bị đánh bại không ở trong này, nếu không chắc y sẽ bị quân vương chém cho hả giận.
Kỳ thật cũng không trách Gia Luật Tuấn tức giận, ba năm trước đây Nữ Chân tộc Hoàn Nhan liên hợp các bộ lạc khác phát động phản loạn, và vừa mới công phá phủ Hoàng Long, mấy vạn người phủ Hoàng Long lại bị tàn sát không còn, điều này làm cho Gia Luật Tuấn cũng rất khiếp sợ, càng làm cho y cảm thấy tức giận là, Hoàn Nhan bộ lạc không ngờ chiếm cứ lấy phủ Hoàng Long không đi, dường như thị uy với Đại Liêu.
Đối mặt loại khiêu khích này, Gia Luật Tuấn lập tức triệu tập đại quân bao vây tiêu diệt bộ lạc Hoàn Nhan, nhưng đợi cho đại quân của y vừa đến, bộ lạc Hoàn Nhan lại lập tức trốn vào trong núi lớn, dưới cơn thịnh nộ Gia Luật Tuấn mệnh lệnh đại quân vào núi truy kích, lại không ngờ rằng bị bộ lạc Hoàn Nhan lợi dụng ưu thế ở rừng núi, không ngừng đánh lén đại quân, cuối cùng lại thiết lập mai phục, đem đại quân Liêu quốc giết cho đại bại, cuối cùng quân Liêu chỉ có thể mặt xám mày tro rút về.
Trải qua trận này, phủ Hoàng Long tuy rằng đoạt được trở về, nhưng lại là vô dụng, vì bất kể là lương thực, vải vóc hoặc là những thứ vật tư khác, hễ là có thể sử dụng gần như tất cả đều bị vơ vét không còn gì, thậm chí ngay cả người cũng giết được thì giết, bắt được thì bắt, hoặc bị biến thành nô lệ, đời này cũng đừng nghĩ tới trở về nữa rồi. Cuối cùng toàn bộ phủ Hoàng Long tổng nhân khẩu gần như mất phân nửa, dù sao chỉ riêng phủ thành Hoàng Long đã có mấy vạn người bị giết, đây đối với phủ Hoàng Long mà nói tạo thành đả kích to lớn.
Đối mặt loại tình huống này, Gia Luật Tuấn tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ban bố pháp lệnh trên cả nước, cấm quốc nội để xuất hiện bất kỳ người Nữ Chân. Hễ phát hiện người Nữ Chân, bất luận người Liêu nào đều có thể đem đánh chết, mang đầu của người Nữ Chân đến quan phủ lĩnh một xâu tiền. Pháp lệnh mới ban bố, vừa mới bắt đầu thật ra mang lại hiệu quả vô cùng, không ít người Nữ Chân vì vậy mà bị giết. Tuy nhiên sau đó Liêu quốc lại phát hiện, bộ lạc Nữ Chân giết chết người ở bộ lạc người Nữ Chân khác, sau đó giả trang người Liêu đến quan phủ đổi lấy tiền thưởng, đối với sự vô sỉ như vậy, quan phủ Liêu quốc cũng không có biện pháp, cuối cùng không thể không hủy bỏ pháp lệnh.
Kế tiếp trong ba năm, Gia Luật Tuấn một bên cố gắng cho phủ Hoàng Long nghỉ ngơi lấy lại sức, một bên tăng người theo dõi người Nữ Chân, đồng thời phái trọng binh gác ở khu vực phủ Hoàng Long và người Nữ Chân giao nhau, phòng ngừa người Nữ Chân lại từ trong núi rừng ẩn nấp đi ra giết chóc. Tuy nhiên những người Nữ Chân này thật ra vô cùng khôn khéo, trong ba năm không ngờ không có chút động tác nào, ngược lại khiến Liêu quốc đóng quân tại đó tiêu tốn nhiều của cải vật chất.
Trải qua ba năm nghỉ ngơi lấy lại sức, phủ Hoàng Long thật vất vả mới khôi phục thêm vài phần khí thế lúc trước, hơn nữa người Nữ Chân cũng vẫn hết sức thành thật, điều này làm cho Gia Luật Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, đầu năm nay, hướng đông nam phủ Hoàng Long đột nhiên bộ lạc Hồi Bạt phát động phản loạn, quân đóng tại địa phương trấn áp bất lợi, vì thế Gia Luật Tuấn và các đại thần thảo luận qua, cảm thấy có thể đem một phần quân đội phòng bị bọn người Nữ Chân điều động gấp rút tiếp viện Hồi Bạt bên kia, nhưng không nghĩ tới bên này quân đội vừa mới điều đi, người Nữ Chân ngay lập tức từ trong núi rừng giết ra.
Lần này người Nữ Chân phản loạn vẫn là do bộ lạc Hoàn Nhan cầm đầu, hơn nữa trải qua ba năm ngủ đông, bộ lạc Hoàn Nhan thực lực không ngờ càng hùng mạnh hơn, lần trước bọn họ toàn bộ bộ lạc, quân đội mới chỉnh hợp ra hai nghìn đến ba nghìn người, nhưng lần này bọn họ giết ra, không ngờ đã có được năm ngàn người trong quân đội, hơn nữa trang bị cũng so với trước kia mạnh hơn mấy lần. Những thứ này đều là bọn họ lúc trước cướp bóc phủ Hoàng Long có được, thậm chí rất nhiều người Nữ Chân cầm trong tay vũ khí do Liêu quốc chế tạo.
Bộ lạc Hoàn Nhan năm ngàn người, hơn nữa bọn họ liên hợp vài bộ lạc Nữ Chân, chung một chỗ chừng trên vạn người, có thể nói là khí thế hung tàn, L năm vạn đại quân iêu quốc trấn thủ lại bị điều đi một nửa, còn dư lại hai vạn năm ngàn người tuy rằng vẫn có ưu thế về số lượng, nhưng khiến tất cả mọi người đều thật không ngờ chính là, hai vạn năm ngàn người này đối mặt với những người Nữ Chân binh lực không bằng phân nửa mình, không ngờ có vẻ yếu ớt vô cùng, chống cự mười ngày toàn bộ tuyến liền sụp đổ, bị người Nữ Chân từ phía sau đánh lén lại, cuối cùng chỉ có hơn một vạn người chạy thoát tìm đường sống, toàn bộ còn lại hơn một vạn bị giết, hơn nữa người Nữ Chân còn đem đầu tù binh chặt xuống xếp thành một tòa núi nhỏ thị uy.
Kế tiếp trong một đoạn thời gian, người Nữ Chân lại giết đến phủ Hoàng Long, gặp người là giết gặp đồ là cướp, trong lúc nhất thời toàn bộ phủ Hoàng Long lại biến thành địa ngục, nửa tháng sau, phủ thành Hoàng Long cũng lại bị công hãm, trong thành thật vất vả mới vừa vặn khôi phục hơn vạn nhân khẩu, lại bị người Nữ Chân tàn sát không còn, sau đó toàn bộ phủ thành Hoàng Long cũng bị người Nữ Chân phá hủy, vài năm tâm huyết của Liêu quốc cũng phó cho dòng nước cuốn trôi.
Đối mặt với người Nữ Chân kiêu ngạo và tàn nhẫn như thế, Gia Luật Tuấn hoàn toàn nổi giận rồi, lập tức y triệu tập một trăm ngàn đại quân, và không để ý quần thần khuyên can, ngự giá thân chinh. Gia Luật Tuấn xem ra, người Nữ Chân chẳng qua là một đám người hoang dã không được khai hoá, đánh giặc cũng chỉ dựa vào cái dũng mãnh bốc đồng, căn bản không hiểu được chiến thuật chiến lược gì, cho nên chỉ cần đại quân vừa đến, khẳng định có thể trong khoảng thời gian ngắn tiêu diệt được đối phương, đến lúc đó y nhất định phải đem đầu của thủ lĩnh người Nữ Chân bắt lấy, sau đó đưa đến đầu đường Thượng Kinh chém thành trăm ngàn mảnh giải mối hận trong lòng.
Cũng chính là dưới tình huống như vậy, Gia Luật Tuấn suất lĩnh một trăm ngàn đại quân tới Thông Châu, tuy nói là ngự giá thân chinh, nhưng y cũng không thể tự mình lên chiến trường, cho nên y suất lĩnh bốn vạn thân quân trấn thủ Thông Châu, còn dư lại sáu vạn đại quân chia làm hai bộ phân, chia ra do Phò mã Tiêu Đức Nhượng, cùng với lão thần Tiêu Nham Thọ suất lĩnh, chia làm hai đường theo hai hướng giáp công bọn Nữ Chân ở phủ Hoàng Long.
Gia Luật Tuấn ngồi yên ở Thông Châu chờ hai viên tướng quân ở tiền tuyến truyền tới tin tức tốt, nhưng khiến y tuyệt đối không ngờ tới chính là, vào buổi sáng hôm nay, y chợt nhận được tin đại quân của Phò mã Tiêu Đức Nhượng rơi vào bẫy của người Nữ Chân, ba vạn đại quân bị người Nữ Chân giết đại bại, tổn binh hao tướng bại lui, chạy trốn tới phía bắc Thông Châu ngoài năm mươi dặm, người Nữ Chân mới lui trở về, hiện tại Tiêu Đức Nhượng đang chỉnh đốn tàn binh, tạm thời không thể trở về tạ tội, tuy nhiên Gia Luật Tuấn lại cảm thấy là Tiêu Đức Nhượng không dám trở về, nếu không hôm nay y không bị chém không được, kể cả y có là tỷ phu của mình.
Gia Luật Tuấn ở hành cung vừa cáu kỉnh một trận, cuối cùng cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì, dù sao Tiêu Đức Nhượng cũng đã bị đánh bại, cho dù giết y cũng không thể bù lại tổn thất, huống chi vẫn không thể giết, y không những là tỷ phu của mình, đồng thời cũng là nhân vật trọng yếu của Tiêu thị nhất mạch, Tiêu thị từ trước đến nay chiếm nửa giang sơn Liêu quốc, cho nên việc đối đãi với Tiêu thị, cho dù là Hoàng đế Liêu quốc cũng phải cẩn thận.
- Phái người gọi gấp Gia Luật Ất Tân vào cung!
Cuối cùng Gia Luật Tuấn ngồi ở trên ghế rồng nặng nề lớn tiếng phân phó, lúc trước y còn là Thái Tử cùng Gia Luật Ất Tân quan hệ cũng không tốt, vì thế sau khi đăng cơ còn cố ý lạnh nhạt với Gia Luật Ất Tân một thời gian ngắn, nhưng sau vài năm, y phát hiện triều chính vẫn không cách nào có thể thiếu Gia Luật Ất Tân, cho nên liền dần dần bắt đầu xem trọng đối phương, hiện tại Gia Luật Ất Tân lại trở thành trọng thần trong triều, trước kia còn có một người là Trương Hiếu Kiệt cùng y ngang vai ngang vế, tuy nhiên hai năm trước Trương Hiếu Kiệt bệnh chết, trong triều cũng chỉ còn lại có Gia Luật Ất Tân này là trọng thần thôi.
Chỉ trong chốc lát, Gia Luật Ất Tân cũng đi nhanh vào trong điện, trên thực tế ông ta cũng đã nhận được tin Tiêu Đức Nhượng chiến bại, cho nên vội vàng tiến đến cầu kiến, kết quả nửa đường gặp được người gọi ông ta vào cung.
- Lão thần tham kiến Bệ hạ!
Chỉ thấy Gia Luật Ất Tân tiến đến lập tức hướng về Gia Luật Tuấn hành lễ nói, vốn trong lịch sử, Gia Luật Tuấn đã chết trong tay y, nhưng chẳng ai ngờ rằng sau khi bị Triệu Nhan thay đổi lịch sử, Gia Luật Ất Tân lại trở thành cánh tay của Gia Luật Tuấn.
- Miễn lễ, Tiêu Đức Nhượng binh bại, Ngụy vương ngươi có cao kiến gì xử lý không?
Gia Luật Tuấn lúc này lo lắng mở miệng nói, vốn là hai quân giáp công, nhưng đại quân đông lộ đại bại trước người Nữ Chân, đại quân tây lộ lại vẫn chưa có nhận được tin tức gì cho nên y hiện tại lo lắng nhất là không biết rõ tình hình đại quân phía tây, lại bị người Nữ Chân đánh bại, nếu thật sự là như thế, vậy y lần này ngự giá thân chinh trở về sẽ bị chê cười, đồng thời đối với uy danh của y cũng tạo thành đả kích nghiêm trọng.
- Việc này...
Chỉ thấy Gia Luật Ất Tân trầm ngâm một lát, rốt cuộc tiến lên một bước nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Phò mã binh bại đã thành kết cục đã định, hiện tại hỏi lại tội của y cũng chỉ là vô bổ, cho nên vì kế hoạch hôm nay biện pháp tốt nhất chính là phái người đi đón thay thế tướng vị của Phò mã, đồng thời phái thêm tướng sĩ, một lần nữa tiến công người Nữ Chân, trở về như kế hoạch ban đầu, cùng đại quân phía tay hai mặt giáp công!
Nghe Gia Luật Ất Tân nói, Gia Luật Tuấn cũng cảm thấy rất có đạo lý, đương nhiên y cũng có thể báo tin cho quân phía tây, cho bọn họ tạm hoãn tiến quân, nhưng y lần này ngự giá thân chinh với người Nữ Chân, ngay từ đầu đã bị người Nữ Chân tiêu diệt mất đại quân phía đông, nếu cho quân tây lộ dừng lại, đây chẳng phải là tuyên cáo y xuất sư bất lợi ư. Chuyện này đối với kẻ luôn luôn tự phụ Gia Luật Tuấn mà nói tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Nghĩ đến đây, Gia Luật Tuấn cũng gật gật đầu, tuy nhiên lập tức lại có chút do dự nói:
- Một lần nữa chỉnh hợp quân tây lộ cũng khả thi, nhưng phái ai đi thay thế Phò mã đây?
- Khởi bẩm Bệ hạ, thần nghĩ đến Tiêu Đắc Lý ở phía bắc Lâm Nha đặc biệt tinh thông quân sự, có thể tiếp nhận vị trí tướng quân của Phò mã!
Gia Luật Ất Tân lúc này nghĩ liền tiến lên phía trước nói, Tiêu Đắc Lý là tâm phúc của ông ta trong triều, nếu lần này có thể suất quân bình định thành công, nhất định sẽ được trọng dụng, cứ như vậy, với quyền thế y trong triều cũng càng thêm vững chắc.
Nếu là trước kia, Gia Luật Tuấn nhất định sẽ nhận thấy được hành động này của Gia Luật Ất Tân, đáng tiếc mấy năm nay y giống như phụ thân Gia Luật Hồng Cơ, dần dần trầm mê hưởng lạc, đối với triều chính cũng không quan tâm, cho nên đối với dụng tâm Gia Luật Ất Tân không có chút cảnh giác nào, sau khi suy xét một lát liền gật đầu đồng ý.