Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Triệu Nhan vốn định tự mình đi tìm Tô Tụng hỏi tại sao triều đình lại đột nhiên viện trợ người Nữ Chân, tuy nhiên không đợi hắn rời khỏi chỗ Hoàng Ngũ Đức, đã nghe phủ đệ có người đến bẩm báo, Tô Tụng lại đến phủ cầu kiến, phỏng chừng cũng vì chuyện này, vì thế Triệu Nhan cũng không dám trì hoãn, vội vàng hướng Hoàng Ngũ Đức cáo từ, sau đó vội vã chạy về nhà.  

             Khi Triệu Nhan đi vào tiền sảnh, vừa vặn nhìn thấy Tô Tụng đang ngồi ở phòng khách thưởng thức trà, thấy hắn đi vào lập tức đứng lên cười nói:  

             - Điện hạ, ngài dường như đối với chuyện của người Nữ Chân cảm thấy hứng thú, nếu ta sớm biết, lúc trước nên nói cho ngài rồi.  

             - Không sao, ta cũng không ngờ triều đình sẽ nghĩ tới viện trợ người Nữ Chân, tuy nhiên chuyện này rốt cuộc là thế nào, vì sao trước đó không nghe được tin tức gì?  

             Triệu Nhan ngồi xuống uống ngụm trà hỏi.  

             Nghe được Triệu Nhan hỏi vấn đề này, chỉ thấy Tô Tụng trầm ngâm một lát mới mở miệng nói:  

             - Điện hạ ngài có điều không biết, lại nói tiếp chuyện này thật đúng là có chút huyền thoại, vốn triều đình sẽ không chú ý tới bộ lạc phía bắc Liêu quốc, chẳng qua có một người mới đến, lúc này mới khiến cho triều đình bắt đầu coi trọng người Nữ Chân hơn.  

             Tô Tụng nói xong nói lại việc Đại Tống bỗng nhiên quyết định viện trợ Nữ Chân một lần, hoá ra đây hết thảy đều do một kẻ tên Vương Luân là phần tử trí thức Liêu quốc, Vương Luân đã lớn tuổi, râu tóc cũng đã bạc hơn phân nửa, hơn nữa nghe nói ông ta ở Liêu quốc còn có chút danh vọng, xem như một vị nho học tông sư, không ít quý tộc Liêu quốc đều muốn đem con cháu đưa đến làm môn hạ, tuy nhiên theo Vương Luân tự mình nói, ông ta lại bởi vì tâm hướng cố quốc, chưa từng có thu nhận học sinh dân tộc khác.  

             Vốn Vương Luân vẫn sinh sống trong phủ đệ tại kinh thành Liêu quốc, nhưng thời gian trước cũng không biết bởi vì sao, bỗng nhiên mang theo cả nhà già trẻ lặng lẽ thoát khỏi Liêu quốc đi vào Đại Tống, sau đó thông qua một số phương pháp vào phủ Tư Mã Quang, dùng tài học khuất phục Tư Mã Quang và hướng Đại Tống đề xuất viện trợ Nữ Chân để làm tiêu hao thực lực Liêu quốc.  

             Đối với đề nghị này, Tư Mã Quang cũng hết sức coi trọng, lập tức báo Cao Thái hậu. Sau đó Cao Thái hậu lại triệu tập vài vị tướng công thảo luận, Tô Tụng tuy rằng còn chưa lên tới vị trí Tể tướng nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn, cho nên y cũng có vinh hạnh tham dự thảo luận, kết quả Trần Thăng Chi bỗng nhiên đề xuất, năm đó khi Anh Tông Triệu Thự tại vị, liền từng đề nghị kế hoạch viện trợ người Nữ Chân, chỉ có điều sau lại không biết nguyên nhân gì không giải quyết được, kết quả Trần Thăng Chi cung cấp tin này càng làm cho Cao Thái hậu hết sức cao hứng, đối với kế hoạch viện trợ người Nữ Chân cũng càng thêm xem trọng. Hiện tại triều đình đang thu thập tình hình về Liêu quốc và Nữ Chân, nếu không có vấn đề gì, đến lúc đó triều đình sẽ chủ động phái người đến Nữ Chân nơi đó đàm phán hoà bình.  

             Nghe xong chuyện đã qua, Triệu Nhan thở dài, xem ra Hoàng Ngũ Đức phân tích không sai, Cao Thái hậu bọn họ mặc dù biết lúc trước Triệu Thự từng có kế hoạch viện trợ người Nữ Chân, nhưng lại không biết kế hoạch này kỳ thật bởi vì do chính mình lưu lạc đến Nữ Chân mà dựng lên, càng không biết kế hoạch này đã bị chính mình làm hỏng, dù sao việc này tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ số ít người lúc trước cùng mình tham dự ra, những người khác chỉ sợ đều chưa từng nghe qua, thậm chí ngay cả Hoàng Thành ty cũng không có ghi chép lại, cũng khó trách Cao Thái hậu bọn họ lại không biết.  

             - Tử Dung huynh. Huynh cho rằng triều đình có nên viện trợ người Nữ Chân hay không?  

             Cuối cùng Triệu Nhan bỗng nhiên hướng Tô Tụng mở miệng hỏi, Tô Tụng rõ ràng cũng không biết hắn và người Nữ Chân có ân oán, cho nên Triệu Nhan nghĩ nên nghe một chút cách nhìn của y.  

             Chỉ thấy Tô Tụng y sau khi nghe được lời của hắn suy tính một lát, sau đó vô cùng thận trọng mở miệng nói:  

             - Đối với viện trợ người Nữ Chân, tuy rằng ý tưởng có chút to gan, nhưng Liêu quốc luôn luôn là cường địch, tuy rằng chúng ta lúc trước từ trong tay Liêu quốc đoạt lại mười sáu châu Yến Vân, nhưng đối với Liêu quốc vẫn như cũ không thể buông lỏng, càng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Hiện tại Liêu quốc bị người Nữ Chân quấy đến long trời lở đất, chúng ta đây không bằng liền đẩy lên một phen. Bất kể có thành công hay không, chúng ta cũng chỉ cần trả giá một ít vật tư vũ khí thôi. Những thứ khác căn bản không cần chúng ta quan tâm!  

             Trong lời nói của Tô Tụng ý tứ đã vô cùng rõ ràng, y đối với chuyện này cũng tán thành, dù sao Đại Tống chỉ cần trả giá rất nhỏ, tiếp theo cho Liêu quốc một cường địch, có câu kẻ thù của địch nhân chính là bằng hữu, Đại Tống xem Nữ Chân nhỏ yếu hết sức viện trợ cho bọn họ, ngày sau cho dù là Nữ Chân hùng mạnh rồi, cũng sẽ nhớ rõ phần nhân tình này, cho nên bất kể theo phương diện nào mà nói, chuyện này đối với Đại Tống đều vô cùng có lợi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thực lực của Nữ Chân không thể bành trướng quá nhanh, càng không thể trong vài năm ngắn ngủn tiêu diệt Liêu quốc, từ đó sinh ra uy hiếp đối với Đại Tống, đáng tiếc điều kiện tiên quyết này ở trong lịch sử hậu thế đều đã xảy ra.  

             Tô Tụng với thái độ này cũng đại biểu cho thái độ của một bộ phận đại thần, điều này cũng chính là điều Triệu Nhan lo lắng nhất. Tô Tụng nói xong nhìn nét mặt của Triệu Nhan thấy không đúng, lập tức không khỏi kỳ quái truy vấn:  

             - Điện hạ, xem bộ dạng của ngài, giống như ngài không đồng ý viện trợ người Nữ Chân?  

             Nếu Tô Tụng đã hỏi, Triệu Nhan suy nghĩ một chút cũng không có ý định giấu diếm y, vì thế cười khổ một tiếng mở miệng nói:  

             - Tử Dung huynh có điều không biết, chúng ta tuyệt đối không thể viện trợ người Nữ Chân, hơn nữa cho dù lần này người Nữ Chân tiếp nhận viện trợ, ngày sau khi bọn họ cường mạnh lên, chỉ sợ sẽ coi Đại Tống trở thành cường địch sống chết, tuyệt đối không có khả năng giải hòa!  

             - Này... Chuyện này là vì sao?  

             Tô Tụng nghe được Triệu Nhan nói cũng vô cùng kinh ngạc hỏi.  

             - Ôi, chuyện này nói đến rất phức tạp, cũng không phải vài lời có thể nói rõ ràng được, có điều ta tuyệt đối không thể để cho triều đình viện trợ người Nữ Chân, xem ra tự mình phải đi vào cung hướng Thái hậu cùng các vị đại thần giải thích một chút chuyện này, vừa vặn Tử Dung huynh cùng ta đi đi!  

             Triệu Nhan lập tức lại thở dài nói, hắn vốn cũng không muốn can thiệp chuyện trên triều, nhưng hiện tại xem ra, chuyện này có can hệ tới hắn, hắn không muốn đi cũng không được.  

             Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Tô Tụng cũng không hỏi lại, lập tức cùng Triệu Nhan ra khỏi biệt viện, đi xe ngựa đến hoàng cung, trên đường Triệu Nhan vẫn lo lắng nên nói với Cao Thái hậu để giải thích chuyện ban đầu như thế nào, Tô Tụng vài lần muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nhan buồn rầu cũng không dám quấy rầy hắn.  

             Sau khi xe ngựa của Triệu Nhan vào thành, cũng không trực tiếp đi vào hoàng cung, mà đi Hàn Lâm Viện trước tìm Tô Thức, bởi vì Triệu Nhan lo lắng Cao Thái hậu không tin mình nói, cho nên sẽ đem đương sự là Tô Thức cũng gọi tới, vốn Hoàng Ngũ Đức cũng là người biết chuyện, chẳng qua Hoàng Ngũ Đức thân thể không tốt, hơn nữa y lại cùng Triệu Nhan giao hảo, lời của y khả năng Cao Thái hậu sẽ không tin tưởng, so sánh tới, Tô Thức cũng rất được Cao Thái hậu coi trọng, cho nên hắn khẳng định so với Hoàng Ngũ Đức có sức thuyết phục hơn.  

             Tô Thức mới đầu còn không biết Triệu Nhan tìm mình làm gì, y mặc dù là Hàn Lâm Học Sĩ, nhưng chuyện viện trợ người Nữ Chân tạm thời còn chỉ có vài vị tướng công biết, lấy thân phận của y cũng không nghe được chút tin tức nào, tuy nhiên đợi y lên xe ngựa, Triệu Nhan sẽ đem chuyện đã trải qua giảng cho y nghe, kết quả Tô Thức nghe xong cũng đồng dạng cười khổ không ngừng nhưng y biết Triệu Nhan tự tay giết chếtthủ lĩnh Nữ Chân bộ lạc Hoàn Nhan, hiện tại triều đình lại muốn cùng bộ phận Hoàn Nhan kết minh, đó căn bản không thể nào được.  

             Đón Tô Thức xong, xe ngựa của Triệu Nhan lúc này mới chạy tới hoàng cung, tuy nhiên ngay khi xe ngựa sắp sửa tiến cung, phu xe chợt ngừng lại, điều này làm cho Triệu Nhan sửng sốt, lập tức quay xuống cửa xe hỏi:  

             - Làm sao vậy, vì sao dừng xe lại?  

             - Khởi bẩm Điện hạ, có mấy người quỳ gối trước cửa cung, chặn xe ngựa tiến cung!  

             Lúc này hộ vệ tiến lên bẩm báo nói.  

             - Có người dám ở cửa cung chặn đường?  

             Triệu Nhan nghe đến đó cũng kinh ngạc lẩm bẩm, lập tức mở cửa xe tò mò nhìn về phía trước, kết quả thấy rõ mấy người phía trước, không khỏi kinh ngạc, bởi vì phía trước mấy người kia không ngờ đều là người quen, tuy rằng chỉ nhìn bóng dáng, nhưng hắn cũng có thể nhận ra đối phương.  

             Cũng chính vì vậy, cho nên Triệu Nhan vội vàng nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đi vào trước cửa cung, chỉ thấy nơi này có mấy người đang quỳ ở trong, trong đó cầm đầu chính là lão già mặc quan phục, là người mà lúc trước Triệu Nhan từ bộ lạc Hoàn Nhan dẫn về - Cổ Thiên Kiệt, vốn Cổ Thiên Kiệt lúc ấy thân sinh bệnh, nhưng do Tào Dật và Trực Lỗ Cổ cứu, sau lại được Triệu Nhan an bài đến Trường quân đội nhậm chức, coi như là quan viên Đại Tống, chỉ có điều thân thể ông không khỏe, đã rời Trường quân đội về hưu, về nhà dưỡng lão, nhưng hôm nay không ngờ vào trước cửa cung, hơn nữa còn mặc quan phục chính thức, thật sự làm cho người ta khó hiểu.  

             Mà quỳ phía sau Cổ Thiên Kiệt, chính là con gái của ông Cốt Đầu, cùng với phu quân nàng Chu Đồng, Chu Đồng và Cốt Đầu vẫn là Triệu Nhan tự mình giúp xử lý hôn sự, hơn nữa ở cạnh Cốt Đầu và Chu Đồng, còn ba đứa bé hai nam một nữ quỳ, mấy hài tử kia ở dịp lễ mừng năm mới Triệu Nhan đều gặp, chính là con cái của họ, có thể nói cả nhà Cổ Thiên Kiệt đều ở nơi này.  

             - Cổ huynh, Chu Đồng, các ngươi... Các ngươi vì sao quỳ ở đây?  

             - Triệu Nhan đi tới trước mặt Cổ Thiên Kiệt vô cùng kinh ngạc hỏi, Cổ Thiên Kiệt và Chu Đồng đều nhậm chức tại Trường quân đội, xem như quan viên chính thức, cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên thủ vệ mới không đuổi bọn họ đi, nếu không nếu là đổi thành người thường, chỉ sợ chưa tới gần cửa cung đã bị bắt lại rồi.  

             - Điện hạ! Ngài... Khụ khụ… ngài làm sao cũng tới?  

             Cả nhà Cổ Thiên Kiệt nhìn thấy Triệu Nhan cũng hết sức kinh ngạc, có điều sức khỏe Cổ Thiên Kiệt rất kém, hỏi một câu không ngờ xen lẫn vài tiếng ho kịch liệt, sắc mặt cũng vì ho khan mà biến thành trắng bệch, điều này làm cho Cốt Đầu vội vàng quỳ vài bước di chuyển tới giúp phụ thân vỗ vỗ lưng.  

             Nhìn Cổ Thiên Kiệt thân thể không tốt như thế, Triệu Nhan vội vàng dìu ông đứng lên, bảo Cốt Đầu đỡ ông đến xe ngựa của mình nghỉ ngơi, sau đó lúc này mới hướng về Chu Đồng hỏi:  

             - Rốt cuộc sao lại thế này, cả nhà các ngươi sao lại chạy đến trước cửa cung quỳ?  

             - Việc này...  

             Nghe được câu hỏi của Triệu Nhan, Chu Đồng dường như là có gì khó nói, quay đầu nhìn Cổ Thiên Kiệt bên kia, xem ra Cổ Thiên Kiệt không cho phép, y không dám tự tiện đem sự tình nói cho Triệu Nhan.

Advertisement
';
Advertisement