Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Trong cơn gió lạnh thấu xương, Trịnh Cao nắm chặt chiếc áo lông trên người, nhưng vẫn cảm thấy rét run, khiến y không kìm được chửi rủa cái thời tiết đáng chết này, tiện miệng còn chửi cả người Nữ Chân ở đây, sau đó mới dậm chân vài cái để làm ấm cơ thể.  

             Trịnh gia là dòng họ lớn của nước Cao Ly, Trịnh Cao xuất thân quý tộc, đáng tiếc gia tộc họ sớm đã bị suy tàn từ đời phụ thân y, đến đời y, những đồ đạc có thể bán trong nhà đều bán sạch sẽ, may mà một người cô của Trịnh Cao gả vào một nhà quý tộc khác, nhờ phúc của người cô đó, y mới được làm một chức quan nhỏ trong phủ Đại Đô Hộ Ninh Biên, tuy so lên không bằng ai, nhưng chí ít cũng hơn nhiều người, hơn nữa bản thân y cũng có chút tài mọn, lăn lộn kinh doanh nhiều năm, Trịnh gia họ coi như cũng có chút hi vọng chấn hưng.  

             Nghĩ đến những điều trên, khóe miệng Trịnh Cao không kìm được lộ ra nụ cười, sau đó y lại nhớ đến nhiệm vụ hôm nay, nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Lần này y cũng không biết bề trên phát điên cái gì, sắp vào đông rồi, núi Trường Bạch còn sắp có tuyết rơi, nhưng bề trên lại hạ lệnh xuống, nói là lệnh cho các châu huyện phía tây cật lực thu mua nhân sâm trên trăm năm tuổi của người Nữ Chân, hơn nữa mua bằng mọi giá, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.  

             Đối với mệnh lệnh này của bề trên, ban đầu Trịnh Cao có chút khó hiểu, chỗ người Nữ Chân chẳng có đặc sản gì họ coi trọng, cũng chỉ có nhân sâm còn đáng chút tiền, nhưng mặc dù nhân sâm là loại dược liệu quý hiếm, nhưng không sử dụng nhiều, cho nên ngoài một số nhân sâm có tuổi thọ cao ra, họ chẳng muốn thu mua, vì thế đối với chuyện lần này bề trên sai đi thu mua nhân sâm trăm năm, Trịnh Cao cũng rất hiếu kì, sau đó y hỏi thăm từ người biết sự tình cho hay, hóa ra chuyện này hình như có liên quan đến sứ giả phái sang Đại Tống, nghe nói một quý tộc của Đại Tống cần nhân sâm trăm năm tuổi, cho nên mới truyền tin này về trong nước, hi vọng có thể thu mua nhiều nhân sâm trăm năm tuổi hơn.  

             Biết nguồn cơn sự tình, Trịnh Cao lập tức cảm thấy đây là cơ hội tốt để nịnh bợ bề trên, thế là y chủ động xin quan trên cho mình đến chỗ người Nữ Chân thu mua nhân sâm, quan trên của y cũng rất vui vẻ, dù sao nếu có thể nộp đủ số nhân sâm, chắc chắn có thể lấy lòng bề trên, nói không chừng bề trên vui vẻ y còn được thăng chức.  

             Cũng chính vì vậy cho nên việc Trịnh Cao đi mua nhân sâm tiến hành vô cùng thuận lợi, hơn nữa quan trên của y còn chuẩn bị cho y rất nhiều hàng hóa để trao đổi. Nghĩ đến những hàng hóa này, nụ cười trên mặt Trịnh Cao càng rạng rỡ hơn, vì y biết người Nữ Chân xưa nay ngu muội, chỉ cần mình có thể ép xuống vài giá thì số hàng tiết kiệm được sẽ thành tài sản riêng của mình, đến lúc đó dùng số hàng dư này đổi lại đặc sản của người Nữ Chân, quay về lại bán như vậy, sẽ thu nhập một khoản không nhỏ, nghĩ vậy, y không còn thấy lạnh nữa.  

             Trịnh Cao ở Đại Đô Hộ Ninh Biên cách núi Trường Bạch không xa, bình thường y hay lui tới tiếp xúc với người Nữ Chân, cho nên trước khi tới y đã thám thính kĩ càng cẩn thận, biết Hoàn Nhan bộ của người Nữ Chân không biết lí do gì rút về gần đó, thế là y chọn đối tượng giao dịch đầu tiên là Hoàn Nhan bộ, vì y biết Hoàn Nhan bộ là bộ lạc lớn nhất của người Nữ Chân, trong bộ lạc chắc chắn tích trữ rất nhiều nhân sâm, nếu có thể đổi hết được nhân sâm trăm năm tuổi từ chúng, biết đâu y có thể về luôn.  

             Nghĩ vậy, Trịnh Cao cũng bớt sốt ruột hơn hẳn, nhẫn nại đứng ở chỗ Hoàn Nhan bộ sống mà chờ đợi. Không lâu sau, thấy hai thanh niên đi từ Hoàn Nhan bộ ra, đi đầu là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, trắng trẻo hơn người Nữ Chân bình thường một chút, hơn nữa kì lạ là trên mặt không có râu, thoạt nhìn có cảm giác âm u, khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái.  

             Đối với hai thanh niên đi ra này, Trịnh Cao mới đầu không thèm để ý, vì trước kia y từng tiếp xúc với Hoàn Nhan bộ, biết được thủ lĩnh của chúng là người trung niên, hơn nữa lúc nãy y đã thông báo thân phận rồi, bất luận thế nào thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ cũng phải đích thân ra nghênh tiếp, cho nên y còn cho rằng hai thanh niên này chỉ là người Nữ Chân bình thường trong bộ lạc.  

             Tuy nhiên khiến Trịnh Cao không ngờ là, chàng thanh niên mặt trắng không râu đi đầu kia cười ha ha đi đến trước mặt y, sau đó mỉm cười chào nói:  

             - Phải chăng là Kí sự Trịnh của Cao Ly, tại hạ là thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ A Cốt Đả!  

             Thấy người trước mặt còn nhỏ tuổi hơn mình đã tự xưng là thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, Trịnh Cao ngây người một lát, song sau đó y lại nhớ tới trong nội bộ người Nữ Chân vốn thường xảy ra tranh đấu, dăm ba bận thay một thủ lĩnh cũng rất bình thường, cho nên nhanh chóng sực tỉnh, bèn cười cất lời:  

             - Hóa ra là A Cốt Đả thủ lĩnh, bản quan chính là Trịnh Cao, lần này đến có một chuyện vui muốn thương lượng với thủ lĩnh!  

             - Ồ, không biết là chuyện vui gì?  

             Vốn dĩ theo lễ nghĩa, A Cốt Đả nên mời Trịnh Cao vào trong bộ lạc để bàn bạc cụ thể, nhưng y trước nay không ưa gì người Cao Ly, cộng thêm giờ sức mạnh của y rất mạnh, không hề coi tên quan nhãi người Cao Ly phái đến ra gì, cho nên chẳng thèm khách sáo, hỏi thẳng vấn đề.  

             Thấy A Cốt Đả không có ý định mời mình vào trong nói chuyện, khiến Trịnh Cao không khỏi sững người, trong lòng có chút tức giận, nếu đổi là bình thường, e y sớm đã phất tay áo đi thẳng rồi, nhưng hôm nay y đến vì nhân sâm, nếu xung đột với Hoàn Nhan bộ, sợ là muốn mua đủ số nhân sâm sẽ phải chạy vạy thêm nhiều nơi nữa.  

             Nghĩ đến đây, Trịnh Cao đành phải nén lửa giận trong lòng, bề ngoài vẫn nở nụ cười nói:  

             - A Cốt Đả thủ lĩnh, thực ra chuyện này đối với các vị mà nói là một tin vui, gần đây có một thương nhân Đại Tống đến, cần lượng lớn nhân sâm từ Cao Ly ta, vốn ngài ấy chủ yếu muốn mua sâm Cao Ly đặc sản của Cao Ly ta, song sau đó nghe nói tác dụng nhân sâm núi Trường Bạch cũng rất tuyệt, thế là muốn thu mua một ít, bản quan lần này đến là muốn hỏi, trong bộ lạc các vị có nhân sâm không, tốt nhất là nhân sâm già hơn trăm năm, chúng tôi đồng ý mua với giá cao một chút!  

             - Thu mua nhân sâm?  

             A Cốt Đả nghe thấy dụng ý đến đây của tên quan Cao Ly trước mặt, liền hồ nghi liếc nhìn đối phương. Trước đây Hoàn Nhan bộ chúng cũng thường xuyên trao đổi mua bán với người Cao Ly, nhân sâm và lông thú là vật dụng trao đổi chính, nhưng theo y biết, nhân sâm không bán chạy ở Cao Ly, rất nhiều bộ lạc vất vả lắm mới đào được nhân sâm, có lúc vì tuổi nhân sâm không cao mà không ai mua, kết quả đành để thối trong nhà, Hoàn Nhan bộ chúng không ít lần gặp hoàn cảnh tương tự.  

             Mặt khác A Cốt Đả còn biết, giao dịch của chúng và người Cao Ly đều do chúng chủ động đi đến đổi chác ở chợ người Cao Ly mở ra, đó là địa bàn của người Cao Ly, họ muốn ép giá thế nào thì ép, xưa nay chưa từng có người Cao Ly chủ động chạy đến địa bàn người Nữ Chân trao đổi, cho nên tên Trịnh Cao trước mặt này bỗng nhiên chạy tới nói thu mua nhân sâm, khiến A Cốt Đả bản tính đa nghi không thể không suy nghĩ.  

             Thấy A Cốt Đả nghe mình nói xong chẳng những không tỏ ra vui mừng, ngược lại còn lộ vẻ trầm tư, khiến Trịnh Cao chợt cảm thấy không hay, liền vội vàng lên tiếng:  

             - A Cốt Đả thủ lĩnh, bản quan cũng nghe nói Hoàn Nhan bộ là bộ lạc lớn nhất chỗ này, cho nên mới tự mình chạy đến mua bán, chúng tôi thực sự rất chân thành, một củ nhân sâm trăm năm tuổi có thể đổi lấy một xe lương thực, nếu nhân sâm năm trăm năm tuổi trở lên, thì có thể đổi năm xe lương thực, đương nhiên nếu có nhân sâm trên nghìn năm tuổi, có thể thương lượng giá khác nữa!  

             Nghe thấy giá Trịnh Cao đưa ra, A Cốt Đả cười lạnh nói:  

             - Nhân sâm trăm năm tuổi mà chỉ đối được một xe lương thực, năm trăm năm tuổi chỉ có thể đổi lấy năm xe, nếu theo cách tính của các người, nhân sâm nghìn năm tuổi chẳng phải chỉ đổi được mười xe lương thực sao?  

             Ai cũng biết nhân sâm núi Trường Bạch tuổi càng cao càng đáng giá, nhưng giá cả của chúng không phải cộng chồng theo độ tuổi, ví dụ một củ nhân sâm mười năm giá có thể là mười quan (đơn vị tiền), nhưng một củ nhân sâm trăm năm lại không có giá trăm quan, mà chí ít phải hàng nghìn quan, nếu một củ nhân sâm nghìn năm, thì giá phải càng cao. Trước kia người Nữ Chân không hiểu điều này, tất nhiên đến đâu cũng bị người Cao Ly bắt nạt, nhưng A Cốt Đả không phải người Nữ Chân tầm thường, luận về thông minh y không thua kém bất cứ thương nhân nào, hơn nữa Hoàn Nhan bộ bây giờ cũng không thiếu lương thực, cho nên tất nhiên không đồng ý mức giá của Trịnh Cao.  

             - A Cốt Đả thủ lĩnh, giá bản quan đưa ra đã vô cùng hợp lí rồi, hơn nữa bộ lạc Nữ Chân trên núi Trường Bạch có nhân sâm không chỉ có mỗi các vị, nếu các vị không đồng ý bán, thì cũng có hàng đống bộ lạc Nữ Chân khác đang đợi bán nhân sâm cho chúng tôi!  

             Lúc này Trịnh Cao cố tình làm vẻ cứng rắn nói. Đây là mẹo vô cùng công hiệu khi người Cao Ly mua bán với người Nữ Chân, dù gì chúng thiếu vài củ nhân sâm cũng không chết nổi, nhưng nếu người Nữ Chân thiếu lương thực thì cả bộ lạc chỉ có thể chịu đói qua mùa đông, cho nên quyền chủ động trong giao dịch nằm trong tay họ, nếu người Nữ Chân không muốn chết đói trong mùa đông thì buộc lòng phải bán nhân sâm cho họ với giá thấp.  

             Đáng tiếc lần này Trịnh Cao lại tính toán sai, chỉ thấy A Cốt Đả nghe xong lời của y thì cười nhạt nói:  

             - Nếu đã vậy, thì mời kí sự Trịnh đi tìm bộ lạc khác đàm phán, Hoàn Nhan bộ chúng tôi không thiếu số lương thực đó!  

             A Cốt Đả nói xong quay người đi, Trịnh Cao hết sức bất ngờ, đợi khi y phản ứng lại, A Cốt Đả đã về tới bộ lạc, cho dù y gọi thế nào đối phương cũng không quay đầu, khiến Trịnh Cao hết sức giận dữ, toan quay đầu bỏ đi, nhưng lại tiếc cơ hội này, dù sao tìm các bộ lạc Nữ Chân khác trong rừng núi mênh mông này cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa trong núi có rất nhiều thú dữ, không cẩn thận có thể bỏ mạng nơi đây.  

             Nghĩ đến những điều trên, Trịnh Cao vừa tức vừa bất lực dậm dậm chân, sau đó lại mặt dày đi tìm người Nữ Chân đang canh gác bên ngoài, hi vọng chúng có thể lại giúp y thông báo, xin A Cốt Đả ra gặp mặt y lần nữa, chuyện giá cả có thể thương lượng thêm.  

             Đầu tiên người Nữ Chân canh phòng không muốn đi báo tin, cuối cùng Trịnh Cao lấy túi lúa mạch ra ngã giá mới được sự đồng ý của đối phương, sau đó người Nữ Chân này lại chạy vào bẩm báo, kết quả không lâu sau người đó chạy ra, còn mang theo một tin khiến Trịnh Cao còn phẫn nộ hơn.

Advertisement
';
Advertisement