Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Khi nô tỳ ở Tào phủ học được những thứ này, giống như Mịch Tuyết cô ấy ở trong phủ học quản lý tài sản thế nào, cho nên về phương diện tính toán sổ sách dù tôi không bằng cô ấy, nhưng mười phần, không đúng, hai mươi phần Mịch Tuyết cộng lại cũng đừng hòng mà đánh được tôi! Tiểu Đậu Nha với vẻ mặt đầy tự nhiên nói.

- Ta là hỏi công phu ngươi học từ đâu? Sao lại có liên quan tới Mịch Tuyết? Về câu trả lời không rõ ràng của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan cũng chỉ có thể biết cười khổ. Nhưng điều này cũng không thể trách Tiểu Đậu Nha được, một là tuổi tác của Tiểu Đậu Nha cũng quá nhỏ, hai là nàng vốn chính là một tính cách mơ màng, cho nên đôi hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng là rất bình thường.

- Chính là học ở trong Tào phủ, rất nhiều tỷ muội của chúng ta đều theo Võ đại nương trong phủ học, nói ra Võ Đại Nương có lẽ dữ tợn với người khác, không cẩn thận sẽ bị bà đánh cho một trận, nhưng Võ Đại Nương lại rất yêu quý ta, bởi vì trong số tỷ muội ta tập siêng nhất, họ không có ai là đối thủ của ta.

Cùng với lời giải thích của Tiểu Đậu Nha, dù nhân vật xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng Triệu Nhan cũng vẫn làm rõ được chuyện gì xảy ra. Theo quy củ của Tào phủ, mỗi người phụ nữ trong Tào gia xuất giá bên cạnh đều có hai người thị nữ đi theo. Hai thị nữ này không phải là dùng để hầu hạ người ta, mà một văn một võ dùng để phò trợ cho người con gái xuất giá, ví dụ như Mịch Tuyết và Tiểu Đậu Nha bên cạnh Tào Dĩnh, chính là hai thị nữ như vậy. Trong đó Mịch Tuyết học văn, bình thường giúp đỡ Tào Dĩnh xử lý công việc trong nhà và tài chính. Còn Tiểu Đậu Nha thì học võ, ngoài bảo vệ sự an toàn của Tào Dĩnh ra, quan trọng nhất là đề phong Triệu Nhan dùng bạo lực để bắt nạt Tào Dĩnh.

- Ta hiểu rồi, khó trách lúc trước Tào Dĩnh cho ngươi tới hầu hạ ta. Triệu Nhan lúc này vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ nói. Tiểu Đậu Nha bình thường khi hầu hạ thường chân tay vụng về, cũng ít nhiều đã thiệt thòi cho Triệu Nhan từ hậu thế tới, cũng không thể nào so đo về phương diện này. Nếu đổi lại là Triệu Nhan trước đây, chỉ e là sớm đã đuổi Tiểu Đậu Nha đi rồi. Trước đây, hắn vẫn còn kỳ quái, với sự thông minh của Tào Dĩnh, sao có thể để một tiểu nha hoàn ngốc nghếch như Tiểu Đậu Nha tới hầu hạ mình được. Nhưng bây giờ xem ra, đoán chừng Tào Dĩnh lo lắng Triệu Nhan động chân động tay với thị nữ, cho nên mới cho một thị nữ võ công hung hãn như Tiểu Đậu Nha tới, dù không thể khiến cho Tiểu Đậu Nha ra tay đánh lại người ta, nhưng chí ít khi Triệu Nhan dùng sức mạnh ả cũng có thể chạy thoát thân.

Nghe Triệu Nhan nói như vậy, Tiểu Đậu Nha cũng dường như có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Tuy nhiên, lúc này nàng bỗng phát hiện ra, trên mu bàn tay của Triệu Nhan lại đầy máu, Tiểu Đậu Nha liền sợ hãi, vội kéo tay Triệu Nhan lên quan tâm hỏi: - Quận Vương người sao lại bị thương rồi? Có đau không? Tôi giúp người băng bó lại!

Triệu Nhan nghe tới đây lại một lần nữa cười khổ không ngừng. Mình bị thương lâu như vậy, Tiểu Đậu Nha mới phát hiện ra, loại thị nữ sơ ý này e là cả Đại Tống này cũng chỉ có một mình nàng.

Tiểu Đậu Nha nói xong, lấy chiếc khăn tay ra băng bó lại cho Triệu Nhan. Nhưng Triệu Nhan lại mỉm cười ngăn lại: - Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da, bây giờ đã không còn chảy máu nữa rồi, hơn nữa sau khi tiến cung, ta còn dựa vào những vết thương này để tranh thủ sự đồng tình, cho nên nhất định không được băng bó lại!

Tiểu Đậu Nha dù ngốc nghếch, nhưng có một ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời, cho dù là nàng không hiểu lời của Triệu Nhan, nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Bởi vì nàng biết nếu Quận Vương đã nói như vậy, chắc chắn là có dự tính của mình, dù sao nàng cũng chỉ cần nghe lệnh hành sự là được rồi.

Tây viên vốn ở bên cạnh hoàng thành, vì vậy xe ngựa của Triệu Nhan rất nhanh đã đi vào hoàng thành. Lúc này hoa đăng đã được thắp lên, Triệu Thự đang bệnh đang ăn tối dưới sự hầu hạ của nội thị, khi nghe thấy cung nhân bẩm báo Triệu Nhan tới cầu kiến, ông cũng ngây người ra, khẽ ho khan vài tiếng mới để cho Triệu Nhan đi vào.

Chỉ thấy Triệu Nhan bước nhanh vào tẩm cung tới trước mặt Triệu Thự, sau đó quỳ thụp" một tiếng xuống đất nói: - Nhi thần đặc biệt tới thỉnh tội với phụ thân!

Nhìn biểu hiện của Triệu Nhan, Triệu Thự cũng sững sờ. Tiếp theo mơ hồ không hiểu hỏi: - Nhan nhi, con đây là thế nào? Vì sao lại muốn thỉnh tội với phụ thân?

- Khởi bẩm phụ thân, nhi thần vừa rồi lại đánh Vương Sân một trận! Triệu Nhan vô cùng thành thật nói, hơn nữa còn nhìn như không hề có ý biện giải cho mình.

- Cái gì? Triệu Thự nghe tới đây cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, đứng bật dậy, bước lùi lại phía sau về phía long sàng, sắc mặt cấp thiết hỏi: - Nhan nhi, sao ngươi lại hỗn láo như vậy? Vương Sân dù sao cũng là tỷ phu của ngươi, ỷ bé phạm lớn đã rất không nên rồi. Hơn nữa Vương Sân lại có danh vọng rất lớn trong sỹ lâm, ngươi đánh hắn ta, ngày mai không biết sẽ có bao nhiêu gián quan dâng tấu nói thay cho hắn ta. Tới khi đó ngay cả phụ thân cũng không thể không trách phạt ngươi.

Nói cho cùng Triệu Thự vẫn thương con trai mình, đặc biệt là trong trường hợp riêng tư này, ông nghe tin Triệu Nhan đánh Vương Sân phản ứng đầu tiên không phải là trách mắng, mà giải thích với Triệu Nhan hậu quả nghiêm trọng khi đánh Vương Sân. Tiếp theo đó Triệu Thự lại nghĩ tới một chuyện, dừng lại truy vấn: - Nhan nhi, khi ngươi đánh Vương Sân có người ngoài ở đó không? Nếu người biết chuyện không nhiều, phụ thân bây giờ sẽ cho người đi phong tỏa tin tức, sau đó sẽ xử lý chuyện này riêng, nhất định không kinh động tới triều đường!

- Chuyện này. Triệu Nhan cũng có vài phần cảm động trước sự quan tâm của Triệu Thự, nhưng hắn lại có chút khó xử nói:

- Khởi bẩm phụ thân, phong tỏa tin tức e là không thể được nữa rồi. Hôm nay Vương Sân mở Tây Viên Nhã Tập, nhi thần đã đánh Vương Sân trước mặt tất cả mọi người tới dự tiệc, hơn nữa còn ra tay rất nặng. Người xem hai tay con là biết thương thế của hắn ta rồi.

Triệu Nhan nói xong liền đưa hai tay mình ra, chỉ thấy da bị cước trên mu bàn tay rất nhiều, để lộ phần thịt mềm mại màu đỏ, đặc biệt là có chỗ có xương, càng như sắp lòi xương ra vậy. Vì vậy có thể thấy khi đó Triệu Nhan đánh người ta đã dùng lực nhiều thế nào.

- Trước mặt tất cả mọi người! Bản thân ngươi cũng bị thương như vậy, vậy Vương Sân chẳng phải là sắp bị ngươi đánh chết rồi sao? Triệu Thự nhìn hai tay của Triệu Nhan kinh ngạc nói. Lần này khó xử rồi, sự việc chắc chắn đã không thể dẹp yên được rồi, Vương Sân lại bị thương nặng như vậy, tiếp theo ông ngoài xử phạt nặng Triệu Nhan ra thì dường như không còn cách giải quyết nào khác.

- Hả? Không đúng. Triệu Thự lúc này bỗng nhớ ra một chuyện, sau đó lại nói tiếp: - Nhan nhi, lúc trước ngươi gây chuyện cũng đã thôi rồi. Nhưng từ sau khi ngươi có tiên duyên, cả người bỗng trở nên vô cùng trầm ổn, sao lại dễ dàng xảy ra xung đột với Vương Sân được? Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

Thấy Triệu Thự cuối cùng hỏi tới vấn đề mấu chốt, Triệu Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương lại hỏi nữa, hắn chỉ có thể chủ động lên tiếng giải thích, nhưng như vậy hiệu quả chắc chắn sẽ kém hơn chút.

- Khởi bẩm phụ thân, nhi thần vốn không định tính toán với Vương Sân, thậm chí lần này còn chủ động tham gia Tây Viên Nhã Tập của hắn ta tổ chức. Kỳ thực cũng là muốn nhân cơ hội này để hòa giải với hắn ta, dù nói thế nào hắn ta cũng là tỷ phu của con. Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện khiến cho nhi thần tức giận, khiến cho nhi thần nhất thời kích động, cuối cùng cũng vẫn phạm phải sai lầm như vậy.

Triệu Nhan nói xong liền kể lại chuyện mình tới tham gia Tây Viên Nhã Tập hôm nay, đương nhiên có một số chi tiết hắn cũng không có nói thực, mà còn thay đổi một chút, ví dụ như hắn không nói cho Triệu Thự biết trước khi tham gia Tây Viên Nhã Tập đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ nói mình đã nhìn thấy đám người Vương Sân vẽ tranh, do đó tiện tay vẽ một bức tranh. Vốn muốn nhân cơ hội vẽ tranh kết bạn, lại không ngờ được bình chọn là số 1, kết quả đã khiến cho Vương Sân bất mãn, bị đối phương nhiều lần gây khó dễ.

Triệu Thự nghe thấy Triệu Nhan lại chiến thắng Vương Sân về phương diện vẽ tranh, khi đó cũng kinh ngạc, nhưng tiếp sau đó ông lại nhớ tới đoạn trước Triệu Nhan nói. Trong mơ hắn đã học vẽ tranh, cũng đã thấy là bình thường, chỉ là ông không tin Vương Sân lại cố ý gây khó dễ Triệu Nhan, thậm chí ông còn đang ngầm đoán Triệu Nhan tham gia Tây Viên Nhã Tập chắc chắn là không có ý tốt đẹp gì.

Tiếp theo đó Triệu Nhan lại chuyển lời, bắt đầu nói tới chuyện Công chúa Thọ Khang xông vào tây viên. Kết quả là Triệu Thự nghe tới đây sắc mặt cũng càng ngày càng khó chịu, đặc biệt là nghe tới câu "ta cũng không phải là thầy thuốc" đó của Vương Sân, mặt liền tái xanh đi, mãi cho tới khi nghe Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân sắc mặt cũng vẫn chưa bình thường trở lại.

- Phụ thân, sự việc chính là như vậy, nhi thần nhất thời tức giận không thể khống chế được bản thân mà đánh bị thương Vương Sân, đánh hay phạt đều tùy phụ thân xử lý, chỉ hy vọng phụ thân thương nhị tỷ chút, không nên để tỷ và loại người Vương Sân đó sống tiếp bên nhau, nếu không sớm muộn có một ngày tỷ cũng sẽ bị Vương Sân làm cho tức chết! Triệu Nhan cuối cùng rơi lệ cầu tình nói. Dù trước đây hắn nói nửa thật nửa giả, nhưng mấy câu sau cùng lại xuất phát từ tận đáy lòng, bất luận là xuất phát từ tình thân hay là sự đồng cảm với Công chúa Bảo An, hắn đều không thể giương mắt nhìn người phụ nữ đáng thương này bị tức chết.

Triệu Thự lúc này vỗ tay lên ngực ho mạnh mấy tiếng, sau đó thở hổn hển nói: - Nhan nhi, ta biết tình cảm giữa con và nhị tỷ rất tốt, bây giờ thấy nhị tỷ chịu khổ, đương nhiên là giận không thể kìm nén nổi, cho nên chuyện này phụ thân không trách con!

Nói tới đây, Triệu Thự bỗng dừng lại một hồi, sau đó thở dài một tiếng nói: - Nhưng đối với chuyện giữa nhị tỷ và Vương Sân nói ra cũng trách ngày xưa phụ thân đui mù, đã hứa gả nhị tỷ cho loại người như Vương Sân, giờ hối hận cũng đã muộn rồi!

- Bây giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần phụ thân lệnh cho Vương và nhị tỷ hòa ly, tới khi đó nhị tỷ cũng được tự do, thậm chí sau này gặp người thích hợp sẽ gả đi cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Triệu Nhan nói với vẻ mặt khẩn thiết. Ở thời Bắc Tống không cấm phụ nữ tái giá, trào lưu xã hội cũng không giống như thời phong kiến mà hậu thế tưởng tượng, phụ nữ tái giá lại không phải là chuyện gì quá lớn, tất cả chỉ cần Triệu Thự gật đầu một cái là được.

Nhưng Triệu Thự vừa nghe tới hai từ "hòa ly" lại lắc đầu nói: - Nhan nhi, mặc dù phụ nữ trong dân gian có thể tái giá, nhưng Công chúa lại là tấm gương của phụ nữ thiên hạ. Nếu về chuyện hôn nhân mà ly ly hợp hợp, vậy thì mặt mũi của thiên gia có còn cần hay không? Ngoài ra cho dù là ta đồng ý, e là Hoàng hậu và các đại thần trong triều đường cũng đều phản đối!

- Phụ thân, lẽ nào mặt mũi của thiên gia còn quan trọng hơn cả tính mạng của nhị tỷ sao? Triệu Nhan vô cùng bi phẫn hỏi.

- Làm càn! Triệu Thự cũng lớn tiếng tức giận với Triệu Nhan. Nhưng ngay sau đó lại là ngữ khí khuyên nhủ. - Nhan nhi, hôn sự của mỗi công chúa đều không chỉ là chuyện riêng của hoàng gia. Liên lụy trong đó là mối quan hệ rất phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của con, cho nên phụ thân dù thương nhị tỷ, nhưng. Ôi.

Cuối cùng Triệu Thự cũng đã không nói được tiếp nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Triệu Nhan thấy Triệu Thự thật sự rất khó xử, nhưng hắn cũng không có từ bỏ, bởi vì hắn còn có một lợi thế quan trọng nhất vẫn chưa đem ra. Hắn vốn muốn dùng tình thân để đánh động Triệu Thự, tiếc là bây giờ xem ra chỉ có thể dùng tới lợi thế cuối cùng của mình để làm một cuộc trao đổi với Triệu Thự.
Advertisement
';
Advertisement