Mà giờ khắc này, Tiêu Ngọc Thần đang vẽ tranh trong thu phòng, nữ tử trên bức hoạ yểu liễu cành tơ, mắt chứa thu thuỷ, chính là Liễu Bích Cầm.
Vẽ xong nét cuối cùng, hắn cầm bút trong tay, có chút si ngốc mà nhìn nữ tử trong bức hoạ, qua một lúc sau, hắn hỏi Trường Minh đang đứng ở cửa thư phòng: “Khi nào thì có người của thôn trang Tây Sơn đến?”
Trường Minh vào phòng, nhìn người trên bức tranh, nói: “Hằng năm cứ cuối năm, trong phủ sẽ làm sổ sách, sau đó bên kia sẽ có người đến trong phủ để đối chiếu.”
“Sắp đến cuối năm rồi!” Tiêu Ngọc Thần lại phiền muộn thở dài một hơi, sau đó nói: “Có cách nào không đưa chút than củi qua đó không, sắp đến mùa đông rồi, ở thôn trang chắc chắn rất lạnh.”
“Trưởng tử, ngài nên biết tình hình hiện tại, chắc chắn có không ít người nhìn chằm chằm vào Hầu phủ chúng ta, nếu như chúng ta có chút động, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.” Trường Minh khẽ nói.
Chuyện lần trước tưởng chừng Lương gia xin lỗi liền kết thúc, nhưng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào phủ Vĩnh Ninh hầu, chỉ chờ bọn họ động thủ, lần theo manh mối tóm lấy Liễu Bích Cầm, sau đó trị tội Hầu phủ.
Tiêu Ngọc Thần làm sao không hiểu, hắn chỉ là lo lắng.
“Mặc dù điều kiện ở thôn trang không tốt bằng trong phủ, nhưng trong phòng ngủ cũng có giường sưởi, ban đêm làm ấm giường sưởi, nằm lên cũng rất ấm áp.” Trường Minh lại nói.
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, lại bắt đầu nhìn xuống người trên bức tranh. Trường Minh thấy vậy nhẹ nhàng lui xuống, đúng lúc gặp Tử Lăng mang khay trà đến, hắn cũng không ngăn cản, để Tử Lăng xem rõ hiện thực cũng tốt.
Tử Lăng bừng khay trà bước vào thu phòng, bước nhẹ đến bàn làm việc, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy người trên bức tranh. Nàng ta cắn môi rồi nói, “Công tử, uống chút trà.”
Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần không rời khỏi bức tranh, hắn nói: “Để xuống đi.”
Tử Lăng không nghe lời hắn, mà đưa chén trà đến trước mắt hắn, Tiêu Ngọc Thần cau mày, liếc nhẹ nhìn nàng ta nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Tử Lăng rưng rưng nước mắt, đặt tách trà xuống rồi xoay người rời đi. Ra khỏi cửa thư phòng, nàng ta liền bước nhanh vào phòng của mình. Trường Minh nhìn bóng lưng của cô ta, khinh thường hừ lạnh một tiếng, có một số người không nhìn rõ vị trí của mình.
……..
Ngày hôm sau, thời tiết trong lành, thích hợp ra ngoài. Sau bữa sáng, Đường Thư Nghi hứng thú bừng bừng nhờ Thuý Trúc Thuý Vân giúp nàng thay y phục, là nam trang. Tú nương trong phủ làm cho nàng bố, năm bộ nam trang, Đường Thư Nghi nhìn tới nhìn lui, chỉ vào một bộ y phục họa tiết mây trắng tao nhã nói: “Bộ này đi, nhị công tử nhà chúng ta nói y phục màu trắng phong tình, ta xem xem mặc vào phong tình đến mức nào.”
Thuý Trúc Thuý Vân che miệng cười, sau đó giúp nàng thay y phục. Đầu tiên là nội y, lại thêm một lớp tay ngắn trực xuyến, sau đó là tay áo rộng và ngoại bào, và cuối cùng là đôi ủng cao, Đường Thư Nghi duỗi hai cánh tay quay vài vòng: “Thế nào?”
“Còn chưa chải tóc.” Thuý Vân nói.
Đường Thư Nghi lúc này mới nhận ra, nàng vẫn đang búi tóc theo kiểu của nữ tử, vội vàng nhờ Thuý Trúc chải tóc cho nàng. Tóc được chải lên cao, búi trên đỉnh đầu, sau đó đội phát quan thanh ngọc, trông cả người anh tuấn hơn rất nhiều. Tô đậm đôi lông mày lên một chút, phút chốc biến thành một công tử nhã nhặn tuấn tú.
“Nô tỳ thấy ngài bây giờ còn tuấn mỹ hơn cả Đại công tử.” Thuý Trúc mỉm cười nói, Thuý Vân đứng bên cạnh cũng gật đầu.
Đường Thư Nghi lại cẩn thận nhìn kỹ vào gương, người trong gương mặc dù vẫn là khuôn mặt kia, nhưng rõ ràng có khác biệt rất lớn. Nếu như không phải người vô cùng quen thuộc, ước chừng cũng không dám nói nàng là phu nhân Vĩnh ninh hầu.
Đứng dậy, nàng sải bước quanh phòng vài lần, sau đó nói: “Hai người các ngươi cũng nhanh thu thập đi, gia mang các ngươi đi chơi.”
“Vâng, Lục gia.” Thuý Trúc Thuý Vân mỉm cười đáp.
Cách gọi Lục gia này, là bọn họ đã thống nhất từ tước, dựa theo trật tự trong phủ Đường Quốc Công, bên trên Đường Thư Nghi có năm ca ca, nàng tự nhiên đứng hàng thứ sáu.
Một lúc sau, Thuý Trúc Thuý Vân thu thập xong, vhai tên đầy tớ nóng hổi ra lò. Thuý Vân đổi tên thành Vân Thành, Thuý Trúc đổi tên thành Trúc An.
“Đi thôi.” Đường Thư Nghi nói rồi sải bước đi ra ngoài, Thuý Trúc Thuý Vân cũng vội vàng sải bước theo sau.