“Cũng không phải.” Tiểu nhị nói: “Trước kia Tề thượng thư đều đến Vân Hề Lâu, nhưng bây giờ lại thường xuyên tới Vân Lan Các của bọn ta.”
Tiểu nhị vô cùng đắc ý, dường như chuyện Tề Lương Sinh đến trà lâu của bọn họ uống trà cũng giống như việc cho bọn họ một tấm thiếp vàng vậy. Nhưng nếu suy ngẫm cẩn thận thì cũng không khác biệt là bao.
Tề Lương Sinh là đại quan triều đình, quyền cao chức trọng, nghe nói đã từng là Trạng Nguyên. Một người như vậy thường xuyên đến đây uống trà, vô hình chung đã thành biển hiệu quảng cáo cho trà lâu nay!
Đường Thư Nghi bắt đầu tính toán trong lòng, nếu câu lạc bộ của nàng khai trương, cũng phải mời đến mấy nhân vật như Tề Lương Sinh để lấy thể diện.
Người trẻ tuổi thích đọc sách, đùa nghịch mực nước đã có đại công tử nhà nàng lo liệu, người thích chơi đùa đã có nhị công tử xử lý. Sau đó sẽ nhờ đại ca nàng – Đường quốc công thế tử đưa Tề Lương Sinh và mấy đại quan trong triều tới…
Nàng càng nghĩ về câu lạc bộ của mình thì càng thấy nó khả thi.
Miên man suy nghĩ một hồi thì đã lên tới lầu trên, Đường Thư Nghi theo tiểu nhị đi tới, lúc đi ngang qua nhã gian Thiên tự Nhị hào thì đột nhiên nghe thấy ba chữ: Tiêu Ngọc Thần.
Đường Thư Nghi khựng lại, tiểu nhị vội vàng áp sát, nhỏ giọng nói: “Gia, mau vào gian số ba đi, quý nhân ở đây không thể đắc tội được đâu.
Sắc mặt Đường Thư Nghi khẽ biến cùng hắn đi về phía trước, nhưng khóe mắt lại liếc Thúy Vân một cái, Thúy Vân bước chậm lại, đứng ngay cạnh cửa gian số hai. Đường Thư Nghi và Thúy Trúc theo tiểu nhị vào gian số ba.
Bố trí trong phòng lịch sự tao nhã, nhưng bây giờ Đường Thư Nghi không có tâm trạng thưởng thức, lại nhìn Thúy Trúc. Thúy Trúc hiểu ý, móc ra một khối nguyên bảo năm lượng đặt vào tay tiểu nhị. Tiểu nhị cũng là người nhanh trí, vội khom lưng cười nói với Đường Thư Nghi: “Gia, ngài có gì muốn dặn dò?”
Đường Thư Nghi ngồi trên chiếc ghế bành to tướng, cúi đầu tùy ý đùa nghịch ngọc như ý treo bên hông, vờ như tùy tiện hỏi thăm: “Người ở nhã gian số hai là ai?”
Tiểu nhị cong eo nhưỡng mắt, chỉ thấy mặt mũi vị đại gia trước mắt này còn tinh xảo hơn cả nữ tử, dáng người thon dài đĩnh đạc như trúc xanh trên núi, quả nhiên là thanh phong tễ nguyệt. Đặc biệt là đôi tay đang đùa nghịch khối ngọc bội kia, tinh tế đến mức có thể sánh với dương chi bạch ngọc.
“Không cần đôi mắt nữa sao.” Thúy Trúc thấy hắn nhìn Đường Thư Nghi chằm chằm như vậy, vội vàng quát lớn.
Tiểu nhị vội vàng quỳ xuống, quỳ rạp xuống đất xin tha: “Gia, tiểu nhân lỗ mãng, cầu ngài tha cho tiểu nhân.”
Hắn làm tiểu nhị nhiều năm, tự nhiên cũng có một chút nhãn lực, vị trước mắt này chắc chắn không phải người tầm thường.
Đường Thư Nghi không nói chuyện, tiểu nhị chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng đến mức khó thở. Không biết qua bao nhiêu lâu, hắn mới nghe được một tiếng đứng lên đi nhàn nhạt, hắn như trút được gánh nặng, suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất.
“Người trong nhã gian số hai là ai?” Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiểu nhị lần này đứng rất quy củ, cúi đầu không dám nhìn loạn, thấp giọng hồi: “Người trong gian số hai là… Trường Bình công chúa.”
Đường Thư Nghi nhíu mày, vậy mà lại là Trường Bình công chúa.
Lúc này lại thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của tiểu nhị, Đường Thư Nghi nói: “Có chuyện cứ nói, nói đúng sẽ được trọng thưởng.”
“Tiểu nhân, tiểu nhân muốn nhắc nhở ngài, tốt nhất là đừng để Trường Bình công chúa nhìn thấy ngài. Tiểu nhân nghe nói bây giờ Trường Bình công chúa thích nam tử thành thục ổn trọng, gần đây Tề thượng thư đã bị ngài ấy cuống lấy không rời.”
Đường Thư Nghi không ngờ lại nghe được chuyện này, thật là dở khóc dở cười.